Cây ước hẹn
11/03/2011 06:30:00 CHAuthor: Muỗi Siu Nhưn
Disclaimer: Không ai thuộc về tác giả, nhưng trong fic tác giả là thương đế :">
Genres: tình cảm, fluff, có chút chút humor
Paring: KiMin
Rating: 13+
Status: on going
Sumary:
Chỉ tiếc chứ không hối hận, chỉ buồn chứ không hề oán trách.
Music for fic: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Kiss-The-Rain-Yiruma/ZWZD909W.htmlNote:
- HyeRin là một nhân vật tưởng tượng, không nhằm vào bất cứ người nào cùng tên. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên.
- Đây là fic viết vốn dĩ là quà sinh nhật cho ss Kua ~ bởi vậy, ngoài tác giả và ss Kua, mọi sự xâm phạm đến fic (xin post ở nơi khác, tự động post lên ở nơi khác với credit đầy đủ) đều không được chấp nhận.
- Như đã nói, những fic được mình đưa lên blog đều sẽ được hoàn thành trong tương lai cho dù đã bị bỏ bê một thời gian dài, nên hy vọng các bạn chịu khó chờ đợi.
![]() |
(cre: ~Mar-ka@deviantart.com) |
Chap 1
Ba đứa trẻ trở thành những người bạn thân thiết không thể tách rời. Chúng cùng nhau trồng một cái cây trong vườn thượng uyển, với lời thề hẹn “Sẽ mãi mãi ở bên nhau”. Chúng gọi đó là cây Ước hẹn.
Rồi thời gian trôi đi, cái cây lớn lên. Những đứa trẻ ngày xưa cũng đã trở thành những chàng trai, cô gái xinh đẹp, giỏi giang. Họ vẫn sống bên nhau, vẫn vui đùa, học tập, ăn uống,…cùng nhau trong sự yêu thương và ngưỡng mộ của mọi người. Nhưng tình cảm thì không còn như xưa nữa rồi.
Một buổi sáng đẹp trời nọ, vua cha và hoàng hậu cho gọi công chúa vào, họ muốn nàng quyết định một chuyện.
Ai cũng biết, tại sao hai chàng hoàng tử của hai nước láng giềng thân thiết được gửi đến đây từ khi bé. Ai cũng biết, tại sao vua và hoàng hậu chấp nhận để con gái cưng của họ tự do chơi đùa với hai đứa trẻ xa lạ. Ai cũng biết, khi ba đứa trẻ lớn lên, lời thề hẹn kia sẽ rơi vào dĩ vãng.
Ai cũng biết.
…và cả ba đứa trẻ ngày ấy cũng biết.
Cả hai hoàng tử đều hết lòng yêu thương công chúa, nhưng chỉ có một người được chọn, người kia sẽ phải ra đi. Còn công chúa, nàng đã có quyết định của riêng mình dù nàng biết điều đó sẽ làm trái tim người bạn kia tan nát.
Chàng hoàng tử không may mắn vui vẻ chấp nhận sự lựa chọn của công chúa và quyết định ra đi sớm hơn dự định. Chàng không hối hận, cũng chẳng oán trách. Chỉ là tiếc nuối và buồn bã. Những kí ức ngày xưa ấy, với hai người bạn thân, chàng gửi lại bên gốc cây Ước hẹn cùng lời chúc phúc cho họ.
Công chúa buồn bã dõi theo bóng bạn mình khuất trong đám mây mù. Nàng khẽ vuốt nhẹ thân cây Ước hẹn thì thầm “Ta biết, ta đã sai vì phải lựa chọn. Nhưng hãy cho ta sống hết mình với tình cảm thật của ta ở kiếp này. Kiếp sau, ta nhất định sẽ chịu sự trừng phạt của ngươi”
Nghe trong gió tiếng lá cây xào xạc.
- Chuyện là vậy đấy – sơ Young In nhẹ nhàng kết thúc câu chuyện rồi quay sang nhìn đứa con gái trông rất ngỗ ngược đứng bên cạnh. Nó vẫn còn đang mải mê ngắm cây Ước hẹn với một sự ngưỡng mộ không che giấu.
- Sơ không lừa con đấy chứ. Một cái cây mà cũng có cả sự tích nữa? Còn đặt tên nữa chứ.
- Tòa lâu đài khi ấy là tu viện của chúng ta bây giờ. Ta cũng chỉ nghe cha lớn kể lại khi bằng tuổi con thôi – sơ hiền lành mỉm cười.
- Vậy tại sao hồi đó con hỏi, sơ không chịu kể. Bây giờ mới kể - Rin với tay hái một chiếc lá trên cành cây thấp nhất rồi ngước mắt như chờ đợi cái gì đó.
- Khi con hỏi ta về cái tên cây Ước hẹn, con chỉ mới 10tuổi. Đây là một câu chuyện mà không phải đứa trẻ 10 tuổi nào cũng hiểu được.
- Có lẽ vậy – mân mê cái lá non trong tay, Rin có cảm giác rất lạ. Giống như trước kia, nó đã làm việc này rồi – nhưng cậu ấy thì khác. Cậu ấy sẽ hiểu.
- Con nói ai cơ?
- Là Changmin ạ. Cậu ấy luôn luôn hiểu được những thứ mà con không hiểu hoặc chưa thể hiểu.
- Ah, thằng bé ấy. Nó luôn làm sơ ngạc nhiên và tự hào. Cũng lâu quá rồi, không gặp nó với Kibum.
Nhét vội chiếc lá vào cuốn sổ nhỏ rồi cất vào balo, Rin vui vẻ khoát tay sơ trưởng đi về phía tu viện
- Changmin đang bận làm luận văn tốt nghiệp, còn Kibum thì mới xin được việc làm nên cả hai không có rảnh như con đâu sơ à.
Nắng hoàng hôn buông xuống, phủ lên cả khu vườn rộng lớn một màu đỏ dịu nhẹ hơi ngả sang vàng cam. Chỉ khi về lại tu viện, Rin mới có dịp ngắm một hoàng hôn đẹp và yên ả như thế này. Cảnh vật và sự tĩnh lặng nơi đây luôn mang lại cho người ta một cảm giác bình yên nhưng cô độc, thanh thản nhưng hơi nhàm chán.
Một cơn gió khẽ lướt qua, Rin thấy xa xa cây Ước hẹn đang thì thầm điều gì đó với mây, với gió, với nắng. Nó khẽ mỉm cười và cố lưu lại trong kí ức cảnh đẹp thanh bình này. Chắc phải rất lâu sau nó mới có cơ hội quay trở lại nơi này. Miền kỉ niệm của ba đứa trẻ và góc trời êm ả của riêng Rin.
Sơ YoungIn nhận ra trong mắt đứa con gái bà yêu thương một sự tiếc nuối và lưu luyến. Bà biết có chuyện gì đó xảy ra, nhưng nếu Rin không nói với bà nghĩa là nó không muốn, mà như vậy, cố dò hỏi gì cũng chỉ vô ích. Phía đằng xa của khu vườn, bà vẫn thấy hình ảnh ba đứa trẻ, HyeRin, Changmin, Kibum cùng nhau vui đùa. Cũng đã 10 năm rồi, mà ngỡ như mới hôm qua thôi.
Bất giác, sơ YoungIn lại nhớ đến câu chuyện cây Ước hẹn.
Rin đẩy cửa bước vào. Nó chẳng ngạc nhiên đạp phải một lon nước hoa quả trước khi mò được công tắc điện. Rồi khi đèn bật sáng, đạp vào mắt nó là một bãi rác với đủ thứ vỏ bao bánh kẹo, giấy tờ, quần áo bẩn, … Quá quen với cảnh tượng này, Rin quăng vội cái balo to uỵch lên bàn học, nơi duy nhất trông có vẻ còn sạch sẽ rồi xắn tay bắt đầu công cuộc dọn dẹp vất vả.
“Shim Changmin…tại sao cậu không thể ngăn nắp bằng một phần mười Kibum chứ?” Rin rít lên đầy ai oán trong lòng lại không ngừng rủa thầm thằng bạn thân thiên tài nhưng siêu bừa bãi của mình. Chỉ mới 3 ngày trước, khi nó rời khỏi, đây là một căn hộ vô cùng sạch đẹp và gọn gàng, một hạt bụi cũng đừng hòng kiếm ra. Vậy mà, hôm nay đây, khi Rin trở lại thì…
Máu nóng dồn lên tận đầu, Rin đá một cái trời giáng vào thùng bánh chỉ còn vỏ xui xẻo nằm ngay đúng tầm chân nó. Cái thùng bay véo sang chỗ con Mangdoong đang thiu thiu ngủ. Con cún giật mình nhảy cẫng lên rồi co cẳng chạy một vòng quanh phòng, vô tình cái đuôi yêu yêu lại quật phải bình nước đặt trên cái bàn ăn kiểu Nhật xinh xinh. Nước đổ lênh láng và làm ướt nhẹp xấp giấy đã được xếp gọn dưới sàn nhà.
Thật là… chưa bao giờ Rin lại thèm thịt chó đến vậy >”<
Nó vội vã vất cái máy hút bụi đấy đi lau hết chỗ nước kia rồi lại lập cập đi phơi mấy tờ giấy. Rin biết những tờ giấy tưởng chừng như chỉ là giấy vụn, giấy nháp bỏ đi kia đối với Min quan trọng thế nào, cậu ấy có thể bỏ ngủ 3 ngày (chứ không thể bỏ ăn) chỉ để tìm lại một mẩu giấy ghi chú nhỏ mà trong đó chỉ có duy nhất một dòng phép tính hay cả mớ công thức lằng nhằng.
Chợt, Rin nhận ra, trong đám giấy ướt nhẹp đó, có một tờ giấy trắng ghi đúng một dòng “Kim KiBum…cậu là tên chết tiệt”
Hơ…
Lật vội tiếp những tờ đằng sau, Rin thấy những tờ khác tương tự “Tên xấu xa…ahhhhhhhhhhhh”
“Ghét nhất đứa nào tên Kim Kibum”
“Cậu chết đi KiBum”
“Kim Kibum – lưu manh giả danh tri thức”
“Bum Bum Bum Bum….(vô số chữ Bum)…BÙM!”
Hay thậm chí cả những tờ đã nháp đặc kín chữ cũng cố mà chen vào “Kibum xấu xa”, “Đồ háo sắc ma vương”, “Mặt dày đáng ghét *cạp*”… #%$&^*#@!%
Tất cả đều là nét chữ của Changmin và chắc chắn rằng cậu ta viết mấy cái này trong tâm trạng rất ức chế, bức xúc với Kibum. Thật ra thì Bummie đã làm cái gì vậy?
(còn tiếp)
2 nhận xét
Ớ. Nói thật là...ss quên mất tiêu cái fic này. Quà sn ss cách đây mấy năm òi?
Trả lờiXóaVì ss ko nhớ, và đọc đến đây thì vẫn chưa... có gì để comt. Mà chưa gì thấy bi kịch cho bạn Rin rồi. Chẳng có gì bi kịch như cái việc chứng kiến 2 đứa bạn thân, mà mình lại yêu 1 trg 2 đứa, yêu nhau đâu nha = =.
Ngoài ra, thix cái hình. '___' . Mộc thụ phong~ Giá mà đi canada đc, ss cũng muốn kiếm 1 cây phong già như thế này và chụp hình. Lúc đó sẽ làm thiếp gửi về cho em. Cơ mà, khó thành hiện thực ^^.
Em nghĩ cái fic này nó có nhạc thì cũng nên kiếm cái hình cho nó ~ mà đang sửa blog nên hok làm poster đc (lười kiếm hình 2 bạn già _ ____") đành lên devianart kiếm, trên đó nhìu hình đẹp nhưng em thích cái cây này nhất :"> lại có thêm thằng bé với con cún trắng nữa :"> kể ra cái fic này được ưu ái đó nha ~
Trả lờiXóanếu ss gặp được 1 cái cây như vậy, chụp hình rồi gửi kèm cho em 1 chiếc lá nhé xD~~ Còn bi kịch của cô bé Rin ấy, nó gần giống bi kịch của lũ fan gơ chúng ta =]]