Finding the lost time (Chap4)
11/04/2011 10:51:00 SA
Author: Muỗi Siu Nhưn
Disclaimer: DBSG, SuJu,… không thuộc về tớ nhưng trong fic, tác giả là thượng đế
Genres: SA, hơi chút xíu angst (1 tí thoy…chưa thể là angst đc =.=”)
Rating: 13+
Paring: KiMin
Sumary:
Đánh mất quá khứ một màu hoa,
sống trong hiện tại một màu máu,
tương lai là của ai?
Note:
- Đây là một version khác của Fiding again của ss Jigun với sự cho phép của tác giả (link: http://yeuamnhac.com/music/showthread.php?t=540626 ) Sẽ có một vài thay đổi cho hợp hoàn cảnh
- Như đã nói, SA là thể loại nói về tình yêu boyxboy ~ Những ai không thích thể loại này, có tinh thần kì thị giới tính và không chấp nhận KiMin thì hãy "Click Back"
- Khi tớ quyết định post lại FTLT lên blog tức là tớ sẽ cồ gắng hoàn thành nó. Bởi vậy mọi người hãy cố gắng theo dõi và chờ đợi thêm một thời gian nữa nhé ^^~
Chap 4
Ngày hôm sau, khi Changmin thức dậy đã là buổi trưa. Tắm rửa xong cậu chỉ soạn ra vài thứ đồ cá nhân cần thiết rồi đi xuống phòng khách, vừa đi vừa tranh thủ ngắm nghía ngôi nhà thưở ấu. Suốt mười năm xa nhà, cấu trúc của biệt thự không hề thay đổi , chỉ có nội thất được cách tân để trở nên hợp thời hơn mà thôi. Năm ba tuổi, sau khi bố mẹ mất trong một vụ rơi máy bay, nội đưa Changmin về đây. Ban đầu chỉ để tránh né giới truyền thông, sau lại ở suốt bốn năm liền cho đến khi cậu đủ tuổi đi học. Trong năm học Changmin sẽ ở lại kí túc xá của trường, hè hoặc nghỉ lễ cậu lại về biệt thự Lá Vàng.
Lần đầu tiên cậu gặp Kibum cũng chính là ở nơi này.
Trong phòng khách, nội đang ngồi thoải mái trên ghế sopha nghe người thanh niên trẻ đã gặp tối qua nói nói. Changmin không tiện lên tiếng, chỉ lẳng lặng đi vào, ngồi xuống bên cạnh ông, mở báo ra đọc.
Nói qua nói lại một hồi đã xong, nội liền quay sang hỏi:
- Có đói không?
- Sắp đến bữa trưa, con đợi một lúc cũng được.
- Ừ. À, đây là Lee Joon Ki, cậu ta là trợ lý của ta. Nhưng mà sắp tới có việc riêng nên sẽ nghỉ một thời gian, sau khi quay lại cậu ấy sẽ làm trợ lý của con.
Phía bên kia, Joon Ki cười cười tiến lại bắt tay Changmin. Đôi mắt phượng linh động và nụ cười nửa có nửa không làm Changmin nổi lên tò mò về đối phương. Hai bên chào hỏi khách sáo một hồi cậu mới nói:
- Nội, con còn chưa được chính thức bổ nhiệm.
- Chủ tịch, tôi ra ngoài tìm Siwon bàn giao lại vài thứ. - JoonKi nhận ra đề tài câu chuyện sắp vượt ra khỏi phạm vi quản lý của mình bèn nhanh nhẹn rút lui.
- Được rồi, bảo Siwon chuyên tâm một chút. Lỡ như cậu có bị giữ chân quá lâu cũng không phải lúng túng - chủ tịch Shim vẫy vẫy tay xua đuổi không khách khí - à, cậu và cậu ta trưa nay ở lại đây dùng cơm đi. Changmin mới về, tranh thủ nói ít chuyện cho nó nghe cũng tốt.
- Dạ được.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu, Shim Changsik thở dài nhìn nhìn đứa cháu nội duy nhất. Ba tháng trước, tuy ông nằng nặc chèo kéo nó về Hàn Quốc nhưng trong lòng cũng thấp thỏm không yên vì vài chuyện râu ria. Để cháu ở mãi bên kia thì không ổn, sức khỏe ông đang giảm sút từng ngày mà dự án lại kéo đến không ngừng, kế hoạch mở rộng lĩnh vực đầu tư cũng đang trên đà tăng tốc, thời điểm này đưa Changmin về bồi dưỡng một thời gian là chính xác nhất. Có điều về đến nơi rồi ông lại sợ cháu mình đau lòng, chuyện lằng nhằng trong quá khứ, không phải nói trốn là trốn được, nói quên là quên ngay. Lại còn, sắp tới, Kibum sẽ không ngừng làm phiền WI vì dự án khu nghỉ dưỡng ở Busan. Nghỉ đi nghỉ lại, ông quyết định trong một lần nói hết mọi chuyện với cháu mình, nếu nó không chịu được, ông liền để nó rời xa ông một lần nữa. Vất vả một chút cũng không sao, miễn là đứa cháu bảo bối này của ông vui vẻ.
- Sắp tới dự án khu nghỉ dưỡng ở Busan sẽ tìm kiếm nhà đầu tư cho các hạng mục quan trọng như khách sạn, resort, công viên giải trí,... Dự án này giao cho con. Cụ thể thì sáng thứ hai sẽ có người báo cáo với con. Con cứ thong thả, đầu tháng sau mới họp báo công bố chính thức.
- Con hiểu.
Bắt đầu từ vị trí không lớn không nhỏ như thế này là tốt nhất, vừa có điều kiện tìm hiểu về tập đoàn, nhân viên lại không sợ bị áp lực. Có điều, giao dự án này cũng chính là một khảo nghiệm, một cơ hội mà ông muốn dành cho Changmin. Nếu nó có thể đấu tranh thì nó sẽ lại tìm được bình yên của mình, còn không, chính tay lão già này sẽ chặt đứt mọi dây dưa trong quá khứ.
- Còn một chuyện nữa, nói muộn không bằng nói sớm. Trước khi con về, ta đã cho người điều tra lại một số chuyện của năm đó. Có vài điểm còn chưa tra ra nhưng mọi nguồn rắc rối đều từ đám nhà họ Choi đó.
- Nội đang nói chuyện gì vậy? - Đang nói chuyện công việc đột nhiên bị chuyển chủ đề làm Changmin có chút mơ hồ.
- Theo như vài nhân chứng thì trước đây Kim Young Min và Choi Kang Chi có vài mối quan hệ làm ăn với nhau. Kim Young Min là nội gián của bọn buôn ma túy cài cắm vào tổ chuyên án của bố Kibum, Choi Kang Chi lại một tay cứu mạng Kibum một tay giúp nó trả thù. Nói là trùng hợp thì quá sức miễn cưỡng nhưng lại không có chứng cứ gì cho thấy hai vụ này liên quan đến nhau.
- Tại sao nội muốn điều tra lại chuyện này?
Shim Changsik nhìn vẻ mặt bàng hoàng, đau đớn của đứa cháu trai mà xót xa. Ông vòng tay ra phía sau, xoa xoa tấm lưng gầy của Changmin như ngày xưa ông vẫn làm mỗi khi nó gặp ác mộng hay sợ hãi vài con ma trong mấy quyển truyện. Tấm lưng ấy giờ đã trở nên vững chãi và mạnh mẽ hơn đứa trẻ mồ côi cha mẹ ngày xưa nhưng trong mắt ông, Changmin vẫn luôn nhỏ bé và cần được vỗ về như thế.
- Ta già rồi, lại không muốn mang trong bụng nhiều chuyện khuất tất để đi xa. Nếu con không muốn nghe thì ta không đề cập đến nữa. Nhưng lỡ một ngày nào đó con có đủ dũng khí để đối mặt, thì cứ đến gặp ta.
Khi Kibum mở mắt ra đã qua giữa trưa. Bình thường hắn không dậy trễ thế này nhưng cơn đau đầu cộng với mấy ly Tequila tối qua đã vắt kiệt hắn. Day day hai thái dương một cách mệt mỏi, hắn từ từ bắt mình nhớ lại những khoảng khắc kì lạ giữa cơn mộng mị đêm qua. Suốt năm năm qua, không đêm nào Kibum có được một giấc ngủ trọn vẹn. Những câu chuyện cũ nồng nặc mùi thuốc súng và mùi máu chưa bao giờ ngừng ám ảnh hắn. Các bác sĩ chỉ có thể bảo hắn tập thể dục thể thao, nghỉ ngơi và dùng thuốc an thần các liều nhưng đều vô ích. Ngoại trừ những trường hợp mất ngủ trầm trọng kéo dài, còn không hắn kiên quyết không để thuốc an thần điều khiển mình.
Mọi khi ngủ dậy Kibum sẽ không để ý đến những cơn mộng mị lăp đi lặp lại vô nghĩa, qua một hồi chạy bộ, tắm rửa thì tất cả cũng sẽ như tro bụi mà bay theo gió. Nhưng hôm nay hắn không thể bỏ qua như vậy bởi vì trong mớ hỗn độn tối tăm ấy, Kibum lại thấy được một vài khoảng khắc bình yên và đẹp đẽ khiến hắn luyến tiếc.
Nước lạnh từ vòi hoa sen dội xuống rào rào khiến Kibum trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Hắn gạn lọc tất cả những khung hình đẫm máu, cố gắng bắt lấy những ảo ảnh mịt mù đầu tiên xuất hiện trong kí ức.
Kibum thấy mình ở thời điểm những năm cấp hai đang ngồi trên thảm cỏ xanh mướt, dưới một gốc cây kì lạ nhìn về mặt trăng chưa kịp tròn trên bầu trời đêm trong vắt. Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ lướt qua, ngay lập tức, trước mặt hắn là một cơn mưa những cánh hoa màu tím nhàn nhạt. Những cánh hoa lơ lửng bay theo gió, chầm chậm uống lấy ánh trăng để tô điểm thêm vẻ ngoài kiều diễm ma mị của mình rồi mới thong thả đáp xuống bãi cỏ xanh. Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo cao vút xuất hiện bên cạnh hắn:
- Đẹp không? Anh là người đầu tiên em dẫn đến chỗ này đấy.
Thế nhưng, khi Kibum quay sang định trả lời người kia thì không có ai ở đó cả. Thảm cỏ xanh, ánh trăng, mưa hoa cũng biến mất trong màn đêm lạnh lẽo. Chỉ còn mình hắn trong bóng đen văng vẳng từ xa là tiếng súng.
Lắc lắc đầu rũ những giọt nước trên tóc, Kibum nhận ra cơn đau đầu đang quay trở lại cũng không thể xua đi giọng nói kia ra khỏi tâm trí hắn. Nếu chỉ là mơ...
Tại sao khung cảnh kia là thật như thế?
Tại sao cái cảm giác bình yên ngọt ngào kia lại rõ ràng như thế?
Tại sao giọng nói kia lại quen thuộc như thế?
Tại sao... nỗi đau lúc này đây lại tách biệt với thế giới mà hắn đang sống như thế?
Điều cuối cùng Kibum nhớ được trước khi rơi vào màn đêm là giọng nói đó đã xuất hiện trong đầu hắn một lần. Đó là vào buổi tối hôm qua, khi hắn co giật trong cơn đau...
"Được, từ giờ em sẽ bám theo anh."
0 nhận xét