Phận fangirl aka fan gơ ~
4/16/2012 09:05:00 CHHôm nay tôi viết bài này với những mục đích sau đây:
- Phủi bụi blog sau 1 thời gian bỏ bê vì không có hứng viết
- Hồi tưởng lại quãng thời gian fangirl của chính tôi
- Và cuối cùng là làm rõ suy nghĩ của tôi cùng vài người bạn về những kẻ "ĐẠO ĐỨC GIẢ" hay lên tiếng phản đối hiện tượng "Fangirl"
Năm lớp 11, tôi cô đơn và mệt mỏi vì nhiều lý do, mà chủ yếu là do bản thân tôi. Đối với bạn bè trong lớp, tôi không thể hòa nhập hay thân thiết đặc biệt với nhiều người, những cuộc vui trong lớp, ít khi họ nghĩ đến tôi. Đối với gia đình, đó là thời gian mối quan hệ giữ tôi và ba mẹ khủng hoảng do những thay đổi trong tính cách cũng như suy nghĩ của bản thân. Bởi vậy, khi giúp một người bạn tải về một số clip về một nhóm nhạc nam ở Hàn Quốc, một cách rất tự nhiên, tôi bị lôi kéo và quan tâm đến họ, 5 con người xa cách vời vợi. Cũng phải công nhận, vẻ bề ngoài đẹp trai của họ là một trong những lý do đầu tiên khiến tôi chú ý. Tôi dần dần tìm hiểu nhiều hơn về từng con người trong nhóm nhạc ấy và dần dần có những khái niệm đầu tiên về cái gọi là "thần tượng".
Có một sự thật, khi mới trở thành fangirl, tôi không hết cô đơn *cười* nhưng tôi không còn mệt mỏi và buồn bã nữa. Xung quanh tôi lúc đó, hầu hết bạn bè đều coi tôi như một đứa kì lạ (thực ra hồi trước đã kì là rồi, chỉ là sau khi thành fangirl thì càng trở nên dị hợm mà thôi) và không thể hiểu bất kì điều gì mà tôi nói về thần tượng của tôi, những tình cảm của tôi khi đó và hơn hết, họ kì thị nó. Có điều, tôi trở nên mạnh mẽ hơn và ít u buồn đi. Có một thứ tình cảm trong tôi, nó "thật" và "đẹp đẽ" hơn bất kì loại tình yêu, rung động nào mà tôi biết trước đây. Tâm hồn tôi, phong phú và trở nên sâu sắc hơn là nhờ nó.
Tôi đi học đại học và vui mừng vì có những người bạn mới. Họ không chế giễu và nhìn tôi bằng con mắt kì thị mỗi khi tôi huyên thuyên về thần tượng của tôi. Tôi biết, họ chẳng hiểu một tí gì về những điều tôi thổ lộ nhưng họ thông cảm, họ chấp nhận tôi như tôi vốn dĩ như vậy. Đến tận bây giờ, đó vẫn là những người bạn khiến tôi biết ơn nhất.
Tôi đã từng cười như điên dại giữa đêm khuya vì một hành động đáng yêu của thần tượng, đã từng rú rít như một con dai vì những khoảng khắc rất "cool" của họ, đã từng khóc lóc um sùm vì họ đau buồn, đã từng shock đến mức lặng cả người và phải tìm quên trong một giấc ngủ dài 12h vì thần tượng của tôi đang lén lút hẹn hò,... Còn bạn, những con người đang phê phán fangirl, có thể có đước những cảm xúc ấy khi bạn bằng tuổi tôi không?
Tôi vì họ mà tiết kiệm tiền, trốn gia đình, liều mình bay đến một đất nước xa lạ để được tận mắt nhìn thấy thần tượng, tôi vì họ mà tổ chức những buổi offline dù trước đó tôi ghét đám đông, ghét tổ chức sự kiện, tôi nhờ họ mà có những người bạn đáng quý, thân thiết đến tận bây giờ, tôi vì họ mà lọ mọ tập tành là phụ đề,... Bạn có bao nhiêu điều đáng tự hào như thế để nói?
Đó là môt dạng tình yêu, mà đã là tình yêu đích thực thì bao giờ cũng đẹp đẽ. Vậy những con người không thể biết, không thèm hiểu loại tình yêu ấy, có tư cách gì mà phê phán, lên tiếng?
Tình yêu nam nữ, tình yêu gia đình, ai cũng có, ai cũng cảm nhận được. Chỉ có chúng tôi, những con người may mắn có một trái tim đủ mạnh mẽ để trở thành fangirl, để nuôi dưỡng thêm một thứ tình cảm đẹp đẽ khác thường và cũng mạnh mẽ khác thường.
Tình yêu đó,
... dạy tôi cách yêu thương
... dạy tôi cách đau buồn
... dạy tôi cách đấu tranh
... dạy tôi cách tự hào
đó là những điều mà trường học, ba mẹ chưa hoặc không có ý định dạy tôi.
Gần đây, một số nghệ sĩ nước ngoài ghé thăm Việt Nam và những fangirl nhỏ tuổi hơn tôi, may mắn hơn tôi đã có nhiều cách khác nhau để thể hiện tình yêu của họ. Và sau tất cả, người ta lại trách cứ họ, dạy đời họ là không nên như vậy, phải thế này thế kia...
Tôi nói thẳng, những con người đó thật là ĐẠO ĐỨC GIẢ.
Họ phê phán fangirl vì họ không thể hiểu được tình cảm của fangirl, mà dư luận buồn cười lắm, những gì họ không biết, không hiểu được thì họ đều quy chụp là xấu xa cả. Như ngày xưa, người cổ đại kết tội phù thủy vậy.
Họ lên án fangirl vì họ không đủ dũng khí như fangirl để thể hiện tình cảm của mình như chúng tôi, không dám khóc lóc, không dám đội nắng, đội mưa vì tình yêu như chúng tôi. Lũ hèn nhát thì thường chui vào đám đông để chửi rủa số ít.
Họ dạy đời fangirl vì không dám thừa nhận rằng trái tim họ nghèo nàn hơn fangirl, vì sợ rằng mình hiểu biết còn ít, còn đang là con ếch ngồi đáy giếng. Lũ tụt hậu, hủ bại thường phản ứng như thế để giấu dốt.
Họ đem tình cảm của fangirl ra so sánh với tình cảm gia đình, tình yêu thương bố mẹ vì họ đuối lý rồi, nên chỉ có thể những thứ khác nhau như thế mà so sánh.
Họ bảo fangirl là những đứa trẻ, đứa con nít và họ đang lồng lộn lên vì ghen tị với chúng tôi, họ quá mong mỏi được trở về tuổi thơ không vướng bận mà không được.
Tôi hỏi thẳng,
Là phận anh chị, cha mẹ, bạn sẽ yên tâm hơn khi thấy con em mình ngồi trước màn hình, ôm ấp những bóng hình xa xôi hay đi yêu đương những thằng đầu đường xó chợ?
Là phận người lớn, sao lại đi để bụng những lời con nít nói khi đang nóng giận? Đa số fangirl đều còn nhỏ tuổi, sao lại bắt chúng tôi phải suy nghĩ, nói năng có chừng mực, phải tỏ vẻ đạo đức giả như người lớn?
Ai cũng có một thời nông nổi, đầy nhiệt huyết, sao người lớn đi qua rồi lại cố tình quên luôn những khoảng khắc đẹp đẽ ấy? Bắt chúng tôi phải sống với những chuẩn mực khô khan, thiếu sáng tạo của họ?
Yêu thương không toan tính, fangirl phải đứng nhất, vậy sao người lớn lại bắt chúng tôi bỏ những tình cảm đó đi, phải tính lợi, tính hại?
Ai cũng có cái yêu cái ghét, cái thích cái không thích nhưng sự tôn trọng người khác, lòng tự hào bản thân thì không phải ai cũng có. Quãng đường trở thành "fangirl" đã dạy cho tôi những điều đó.
Chúng tôi không cần người khác thích cái chúng tôi thích, chỉ cần tôn trọng sở thích và tình cảm của chúng tôi.
Chúng tôi không cần người khác dạy chúng tôi cái này đúng cái kia sai, vì trái tim chúng tôi đủ mạnh mẽ để bước đi, vấp ngã rồi lại đứng dậy.
Chúng tôi không cần ai phải tự hào vì chúng tôi, bản thân chúng tôi tự hào về mình và sẽ làm những người chúng tôi thực sự yêu thương tự hào về chúng tôi.
0 nhận xét