[Fanfic] ĐÊM

7/02/2013 08:35:00 CH

Title: ĐÊM

Disclaimer: Không ai thuộc về tôi.

Rating: T

Characters: Shim Changmin, Jung Yunho, Kim Kibum.

Lời cảm ơn đặc biệt và ngàn nụ hôn thắm thiết gửi đến cục cưng Hiki, ss Kua Shynh Đẹp cùng cô Ae xí xọn *nhún*





Warning:

 **Truyện boyxboy dù tình cảm trong sáng chưa đến đâu nhưng ai không thích có thể “click back”


**Một câu chuyện vô thưởng vô phạt với một vài cảm xúc man lan nên không thể đặt tên, mong người đọc thông cảm.


** Không post fic ở bất kì nơi nào khác ngoài blog này. Mọi credit và xin phép này nọ đều vô nghĩa.





cre: vladstudio@devianart




Đó là đêm trước ngày cưới của Shim Changmin.


Như thường lệ, một bữa tiệc tạm biệt cuộc sống độc thân được tổ chức ầm ĩ tại quán bar của người nhà anh quản lý trong công ty. Hết sức ầm ĩ nhưng vẫn đủ điều kiện kín đáo và bí mật. Đương nhiên phải thế, vì khách mời hết 2/3 là thần tượng, diễn viên, nghệ sĩ,… Mấy người đó muốn chơi bời hết mình để giúp Shim Changmin quên đi “nỗi buồn” ngày mai.


Trong khi đó nhân vật chính của bữa tiệc lại nhân lúc mọi người chúc tụng nhau đến say xỉn thì chuồn mất. Được khoảng một lúc thì một người khác cũng biến đi theo. Cái đám người ồn ào kia vẫn tự mình vui vẻ mà chẳng thèm để ý đến ai. Đôi khi rượu bia và âm nhạc là những vị cứu tinh rất nhiệt tình.



Từ quán bar dưới tầng hầm, chạy một lèo lên sân thượng tòa nhà 62 tầng (bằng thang máy) như thể được chuyển nhân khẩu từ địa ngục lên thiên đàng, Shim Changmin một mình ăn kimbap vừa ngắm nhìn Seoul trong đêm. Vậy mới là bữa tiệc tiễn biệt tự do chứ.


Tự do là cánh chim hải âu sải rộng chao liệng trên bầu trời lộng gió. Trên này có rất nhiều gió, chỉ tiếc Shim Changmin lại không có một đôi cánh.






“Biết trước là lạnh thế này nên anh đã mang theo mấy chai rượu theo đây.”


Khỏi cần nói cũng biết cái con người phá đám bữa tiệc của Shim Changmin là ai. Từ khi 15 tuổi đến tận hôm nay, anh ta vẫn không muốn buông tha cậu.


“Đừng có nhăn nhó như thế, anh đã để cậu một mình những nửa tiếng, để lâu hơn nữa sợ rằng cô dâu ngày mai sẽ thành quả phụ mất.”


“Càng ngày anh càng lảm nhảm như một ông già rồi đó”


Yunho cười cười rồi ngồi xuống, mệt mỏi dựa vào đống thùng cacton mà ai đó quá lười để dọn đi. Mấy chai rượu, vài miếng kimbap và cả một trời gió. Không phải đây là một bữa tiệc nhỏ mà cách đây mấy năm họ vẫn thầm mơ ước sao? Hồi đó còn chẳng có thời gian mà ngủ nữa là nhậu nhẹt.


Lôi trong túi ra 2 cái ly nhỏ xinh, đưa cho cậu em một cái, mình một cái rồi anh tự rót cho mình chút rượu là ấm bụng.


“Đáng lẽ anh nên mời em một ly”


Changmin nhăn nhó rồi cũng tự mình rót một ly.


“Được, anh mời em một ly. HoMin couple từ đây chia tay. Hahaha.” Giọng cười Yunho vang lên dưới trời đêm đầy sảng khoái.


Changmin cũng toét miệng cười rồi cụng ly với người anh của mình. Bao nhiêu năm làm việc với nhau, bên nhau như hình với bóng, đến tận đêm nay cũng ngồi riêng, nói giữa 2 người có hiện tượng “tâm linh tương thông” sẽ gây ra vô số hiểu lầm nhưng đó là sự thật.




Uống gần hết chai rượu đầu tiên, kimbap cũng chỉ còn 2 cuộn, đột nhiên Changmin nhớ đến một chuyện. Cậu mở điện thoại viết nhanh một tin nhắn nhỏ rồi gửi đi. Một cảm xúc không lời đột nhiên xuất hiện khiến Changmin thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng.


“Sao thế? Ở nhà gọi hả?”


Changmin lắc đầu rồi uống thêm một ly rượu nữa. Cái vị cay nồng ấy trôi thẳng qua cổ họng làm cậu tỉnh lại một chút.


“Có một chuyện mà em chưa kể với anh. Cũng khoảng 3 năm rồi.”


Trong khi tâm trạng Changmin có vẻ trầm xuống thì Yunho lại cứ lớ phớ cười. Anh vỗ nhẹ lên vai cậu em mấy cái.


“Chuyện em giấu anh đâu có ít. Sao lại ủ dột thế kia.”


Rồi bằng cái giọng hơi khàn đi vì rượu, Changmin đưa mình và Yunho quay lại cái ngày tuyết rơi lạnh căm của 3 năm trước.









Hôm đó là cuối tuần, xong việc thì anh lái xe về nhà luôn còn em cứ theo cửa sau của công ty đi bộ một đoạn chờ quá giang anh quản lý. Thời tiết rất lạnh, tuyết rơi không nhiều nhưng mà em nhớ là ngày hôm đó em phải ôm trong người khoảng 4 hay 5 cái túi sưởi. Từ cửa sau của công ty, em đi bộ ra hết con hẻm, vòng qua một cái công viên nho nhỏ rồi sẽ đứng ở ngã tư chờ anh quản lý. Đường đi có lòng vòng một chút nhưng ít người qua lại, vào ngày lạnh thì càng chẳng có ma nào luôn.


Ra hết con hẻm, em bắt đầu hối hận vì đã cuốc bộ trong cái lạnh tê tái. Vừa cúi đầu tránh gió, vừa đi hơi nhanh nên chỉ chút nữa em đâm sầm vào một người.


Lúc đó em nghĩ là mình gặp ma. Người đó đáng lẽ phải đang ở một nơi khác, đang làm một việc khác chứ không phải là đứng hứng tuyết trong đêm để đợi em.



“Chào em, Changmin.”



Chắc em đã trợn mắt nhìn người ta đến mấy phút trước khi anh ấy chào em bằng cái tông giọng trầm ấm như li rượu soju được hâm nóng cho một đêm đông.



“Tại sao anh lại đứng ở đây?”



“Vào công ty lúc này thì phiền phức lắm. Vậy nên anh chịu lạnh một chút, đứng đây đợi em.”



“Anh… đợi em có chuyện gì không?”



Mà khoan, trước khi kể tiếp, em phải giải thích một chút với anh. Hồi đó chúng ta hết sức bận rộn với việc chuẩn bị cho Dome tour và Catch me World tour, cứ bay đi bay về như chong chóng. Anh thì đóng phim, em lại đi quay chương trình thực tế này nọ. Bận rộn đến mức thở cũng không có thời gian nữa, đúng không? Còn Kibum, hồi đó anh quản lý đã nói với em là anh ấy liên tục được mời quay phim ở Trung Quốc này nọ, tham gia sự kiện ở Thái này kia. Bởi vậy, về cơ bản, chúng ta và Kibum đã không gặp nhau rất lâu rồi. Thậm chí khi anh ấy bảo là đang đợi em thì em vẫn chưa nhớ ra lần gần đây nhất em gặp anh ấy là khi nào, ở đâu. Có thể cái lạnh đã ảnh hưởng đáng kể đến não bộ của em nên em đã thốt ra cái câu hỏi ngu ngốc ấy mà không thèm nghĩ ngợi gì cả. Anh biết đấy, lâu lâu em cũng mò đến gặp mấy người bạn cũ, chẳng có lý do gì quan trọng cả, chỉ là mấy đứa đó rảnh rỗi để đi uống với em.



“Em đang vội à? Có lịch quay hả?”



Kibum ngơ ngác hỏi lại em như thế, có vẻ anh ấy hơi shock trước sự ngu ngốc của em.



“À… không, nhưng anh quản lý đang đợi em. Hôm nay em quá giang anh ấy về nhà.”



“Vậy em bảo anh ấy về trước đi, anh đưa em về.”



Vậy là tối đó Kibum lái xe đưa em về. Mà cũng không hẳn, là đưa em đi một hay hai, ba vòng quanh Seoul gì đó. Bọn em vừa đi vừa nói chuyện lung tung. Dù không gặp nhau đã một thời gian dài nhưng Kibum vẫn có cách khiến em trở nên thoải mái với anh ấy mà không cần đến men rượu. Có lúc chúng em đã rất thân thiết với nhau cho đến khi anh ấy biến mất một cách vội vã. Anh còn nhớ lúc đó không? Kibum cứ thế mà biến mất một thời gian thật dài, không dặn dò, không từ biệt. Lúc Kyuhyun báo tin với em, em cứ nghĩ thằng đấy lại hay đùa, một diễn viên, ca sĩ trực thuộc SM sao lại có thể biến mất? Mà thật buồn cười, cuối cùng là chính công ty tiếp tay cho Kibum biến mất.


Lúc đó, cái lúc mà Kibum biến mất ấy, em tự nhiên có một cảm giác hụt hẫng không thể tả. Như kiểu sau một thời gian em đã làm việc rất chăm chỉ, có được một tuần nghỉ phép, thì đùng một cái, không biết vì lý do gì công ty lại bắt em đi làm. Bao nhiêu dự định cho bạn bè, gia đình đã ở ngay trước mắt rồi mà giờ lại biến mất trong phút chốc. Chính là loại cảm giác đó. Em muốn nổi giận với anh ấy nhưng không thể vì anh ấy đã biến đi rồi, đành phải quay ra nổi giận với chính mình. Mà thật là bi kịch, tại sao lại quay ra nổi giận bản thân? Em không thể tìm được lý do. Nghĩ bao nhiêu cũng không ra mà vấn đề này thì đâu thể đi hỏi lung tung như kiểu hỏi cách hát một nốt nhạc trong bài hát. Cũng may, đúng lúc đó chúng ta lại bắt đầu bận rộn. Kì lạ thật anh nhỉ? Nhiều lúc công việc lại kéo em ra khỏi một cái hố sâu ngay trước mặt. Dù là nó kéo em sang một cái hố khác.






Bọn em nói rất nhiều, từ chuyện công ty đến chuyện của chúng ta. Em nhớ Kibum cũng nói rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên chẳng nói một câu nào về bản thân anh ấy. Thậm chí cả khi em trực tiếp hỏi thì Kibum cũng lảng tránh thật nhẹ nhàng và dễ dàng.


Trời càng lúc càng lạnh, dù trong xe có máy sưởi nhưng em vẫn có cảm giác từng đầu ngón chân của em dần đông cứng lại, người em thì thì run lên bần bật.



“Em lạnh à?”



“Cũng khuya lắm rồi. Anh không lạnh sao?”



“Không. Anh có một cách luyện tập để chống lại cái lạnh rất tốt.”



“Cách gì thế?”



“Không nói được. Anh đưa em về thôi. Xe cũng sắp hết xăng rồi.”



“Anh biết đường không?”



“Một chút.”



Như em đã nói, não em đã bị đóng băng nên em cũng không hề nhớ ra là trước kia em chưa từng mời Kibum đến nhà chơi. Vậy mà anh ấy cứ băng băng lái xe về nhà em như thể đã đi qua con đường đó hàng ngàn lần rồi. Thậm chí đến từng đoạn đường bị tối do bể bóng đèn hay từng cái ổ gà, ổ voi, Kibum đều nhớ cả. Nếu lúc đó là một đêm mùa xuân hay mùa hè hay mùa thu… mà là một đêm nào khác cũng được, chỉ cần không quá lạnh lẽo như thế thì em đã nhận ra điều khác lạ rồi.



“Changmin này.”



“Huh?”



“Sau này anh sẽ không biến mất nữa.”



“Em biết.”



“Sao em lại biết?”



“Vì chẳng ai có thể biến mất 2 lần cả. Nếu có thì lần thứ 2 sẽ là mãi mãi. Mà anh thì có vẻ không muốn đi đâu đó mãi mãi.”



“Hahaha. Em có vẻ rất chắc chắn. Biết đâu sau đêm nay anh lại đổi ý.”



“Anh đâu phải là người có thể nhanh chóng đổi ý như thế.”



“Thật ra, chuyện anh ở Hàn hôm nay là do một cơn bốc đồng. Như về đến rồi, anh lại không hề hối hận. Ừ thì… cho đến bây giờ là vậy.”



“Về Hàn vào ngày lạnh như thế này thì không phải bốc đồng cũng là bị điên. Bởi thế nên em rất ngạc nhiên lúc thấy anh ở công viên.”



“Changmin này.”



“Huh?”



“Hôm nay anh về Hàn là muốn gặp em. Còn muốn hỏi em một chuyện nữa.”




Yunho, anh có biết lúc đó em nghĩ gì không? Chẳng nghĩ gì cả. Đầu óc em đột nhiên trống rỗng. Nếu như trước đó, cái lạnh làm não em đông đặc lại và khiến nó hoạt động một cách ì ạch thì lúc Kibum dùng cái giọng trầm trầm của anh ấy nói ra cái câu muốn gặp em này kia, em thề là trong hộp sọ của em chẳng còn chút não nào hết. Như một hũ sữa chua đã bị vét sạch sẽ. Em im lặng và nhìn chằm chằm về phía trước như thể chính em mới là người lái xe, hơn nữa, còn đang lái trên một con đường cực kì khó đi. Em sợ, nếu em dời tầm mắt của mình về phía Kibum, dù chỉ một chút thôi, thì tất cả sẽ đổ bể hết.


Bao nhiêu chuẩn mực em tự mình dựng nên để bảo vệ bản thân mình sẽ đổ bể. Bao nhiêu lớp mặt nạ em dùng để đối mặt với cuộc sống này sẽ vỡ tan tành. Bao nhiêu sự dũng cảm nửa vời em gom góp lại để tự mình đứng vững sẽ biến thành sương khói.




Vậy là em chỉ im lặng thôi. Đối với em mà nói, sự im lặng lúc đó là bộ áo giáp tuyệt vời nhất để bảo vệ cái con người hèn nhát trong em.





Cho đến khi xe dừng lại trước con hẻm dẫn vào nhà em, bọn em không nói với nhau câu nào nữa. Có lẽ, Kibum cũng cảm nhận được sự sợ hãi trong cái cách em im lặng và nhìn chằm chằm về phía trước. Anh ấy bước xuống xe theo em. Tuyết bắt đầu lác đác rơi.






Khi em định mở miệng nói lời tạm biệt thì Kibum đã ôm chầm lấy em. Dường như anh ấy rất lạnh, bởi vì dù có ôm em rất chặt nhưng em vẫn cảm thấy cả người Kibum đang run lên bần bật. Vòng tay anh ấy ôm xiết lấy em càng lúc càng mạnh như thể em có thể biến đi đâu mất. Mà thật buồn cười, nỗi sợ hãi của em cũng dần dần biến mất như một vũng nước bốc hơi dưới ánh nắng mặt trời. Lúc đó, em đã có thể giãy lên rồi đẩy Kibum ra và mọi chuyện sẽ kết thúc một cách bình thường nhất. Như những người bạn tạm biệt nhau sau một cơn say ngất ngưởng. Ngày mai, sẽ chẳng còn ai nhớ nhung gì hết. Vậy mà em vẫn cứ đứng yên đó, tận hưởng từng hơi ấm của Kibum, ghi vào tâm can cái mùi thuốc lá hăng hắc đáng ghét của anh ấy. Em đã để cho bản thân tự buông thả trong giây lát, trước khi cái bộ não đáng nguyền rủa của em hoạt động trở lại và mang theo một đống xiềng xích.




Lâu thật lâu sau, khi cơn run rẩy của Kibum đã đi đâu mất, anh ấy mới nới lỏng vòng tay.




“Changmin này.”



“Huh?”



“Anh … muốn ở cạnh em. Anh muốn hàng ngày có thể nhìn thấy em, nghe giọng nói của em. Anh biết là em không cần, nhưng Changmin à, anh vẫn muốn được bảo vệ em, che chở cho em và trở thành một ai đó mà em luôn nghĩ đến mỗi khi em mệt mỏi.”



“…”



“Anh … yêu em.”



Yunho, anh biết không? Em là một thằng đáng chết. Khi Kibum nói anh ấy yêu em, dù trong đầu đã có sẵn câu trả lời. Vậy mà… vậy mà hai tay em lại ôm lại anh ấy. Chết tiệt! Không sớm, không muộn. Lại đúng lúc anh ấy nói xong câu ấy, cái cơ thể chết tiệt của em lại làm như thế. Rồi chính miệng em lại thốt lên những lời giả dối.



“Em xin lỗi.”



“Changmin…”



“Em không phải là người như anh nghĩ đâu, Kibum. Vậy nên, em xin lỗi anh.”



“Nhưng…”



“Cho dù em đã làm gì, đã nói gì khiến anh có những suy nghĩ như thế về em thì em chỉ có thể xin lỗi anh mà thôi. Đối với em, anh vẫn luôn là một người bạn. Trong quá khứ đã là như thế, bây giờ vẫn như thế và tương lai sẽ mãi mãi như thế.”



Rồi Kibum thả em ra, một cách chậm rãi dịu dàng. Cái lạnh lại ùa về, rét buốt và tê tái hơn rất nhiều.




“Anh hiểu rồi.”



Thật ra, bao nhiêu sức lực em đã dồn hết vào những câu nói dối kia. Em chỉ muốn để Kibum lại và mình thì chạy thật nhanh vào nhà. Bởi vì đứng mãi ở bên ngoài thật sự là rất lạnh, với lại, toàn bộ sức lực đang rút dần khỏi cơ thể em. Lúc đó em rất sợ mình sẽ ngã lăn ra mất. Cho đến khi ánh nhìn của em vô tình chạm vào mắt Kibum. Đột nhiên một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu em. Anh ấy đã đổi ý rồi. Người khiến cho anh ấy đổi ý chính là em. Kibum sẽ lại biến mất, lần này là mãi mãi.


Suy nghĩ ấy lớn dần lên trong đầu em như một quả bóng tuyết lăn từ đỉnh núi xuống. Ban đầu nó chỉ nhỏ như một trái bóng đá, rồi dần dần trở nên khổng lồ như một quả khinh khí cầu cỡ đại. Nó làm nghẹn lời, làm em khó thở và làm em sợ. Nhưng em chẳng có cách nào để ngăn nó lại cả. Cũng như em không thể nào giữ Kibum lại nữa rồi.



“Khuya rồi, em vào nhà đi kẻo lạnh. Anh sẽ ra sân bay luôn để kịp chuyến bay sớm.”



“Vậy… tạm biệt anh.”



“Ừ. Mau vào nhà đi”



Cuối cùng, em vẫn quay đi. Đêm hôm đó em sốt cao và mê man đến hết ngày hôm sau. Bác sĩ bảo là do nhiễm lạnh này nọ, làm việc quá sức này kia.









Changmin kết thúc câu chuyện bằng một ly rượu cay xè. Khi cậu định rót thêm cho mình một ly nữa thì Yunho ngăn cản bằng cái thái độ kẻ cả của một đội trưởng không lẫn vào đâu được.



"Có uống thêm nữa sẽ càng khát. Tốt nhất là xuống dưới kia tìm vài ly nước trái cây mát lạnh, có thể em sẽ thấy đỡ hơn."



" Để em kể tiếp cho anh nghe. Suốt 3 năm qua, có những lúc em đã muốn nhìn thấy Kibum. Dưới bất kì hình thức nào cũng được. Xem phim? Coi quảng cáo? Đọc báo? Em đã thử hết rồi nhưng đều không được. Em muốn lên mạng xem phim anh ấy đóng thì laptop sẽ bị hư bất ngờ hoặc mạng internet có vấn đề đột ngột. Em ra ngoài mua DVD thì chỗ đã hết hàng, chỗ lại đóng cửa. Có lần, khi đi diễn ở đâu đó, em đi ngang qua một phòng chờ của nhóm nào đó, lại vô tình thấy tên Kibum trên tờ báo. Đến lúc quay lại hỏi mượn thì đã có người khác mang đi. Chờ xem phim trên tivi thì bị hoãn chiếu do phải tường thuật trực tiếp cái này cái kia cái nọ.”



“…”



“Suốt 3 năm qua, em không thể tìm thấy Kibum. Dù em đã rất cố gắng nhưng những hình ảnh cuối cùng của Kibum trong đầu em đang lu mờ dần dần. Anh ấy đang biến mất mãi mãi. Khỏi cuộc đời em.”




“Lúc nãy em gửi tin nhắn cho Kibum sao?”



“Số điện thoại anh ấy cho em cách đây cũng được chục năm rồi. Hồi đó chúng ta còn là thực tập sinh.”



“Em có yêu Kibum không?”



“Yunho này, trước giờ… em chỉ có thể làm những chuyện mà lý trí em bảo rằng việc đó đúng. Nếu trái tim em bảo rằng em yêu Kibum nhưng lý trí em lại bảo như thế là sai trái, là không công bằng thì em vẫn không thể làm theo. Mà có đôi khi, lý trí của em cũng hơi lệch lạc so với mọi người.”



“Vậy em đã nhắn cái gì cho Kibum vậy?”



“…”




Điện thoại của Changmin reo lên, là anh quản lý gọi. Thì cũng đã đem “tiệc” bỏ chợ được gần 3 tiếng rồi. Nếu cậu không xuất hiện để giải tán cái đám lộn xộn kia thì ngày mai khó mà làm lễ cưới được mất. Yunho không muốn xuống, có vẻ men rượu đã làm đầu anh bắt đầu choáng váng. Vậy là Changmin bất đắc dĩ đành đi bắt thang máy xuống tầng hầm một mình.





Đợi đến khi bóng lưng dài ngoằng của Changmin biến mất khỏi tầm mắt, Yunho mới tự mình rót thêm một ly rượu đầy nữa. Một nụ cười buồn bã hiện lên trên khuôn mặt anh. Ngước mắt nhìn trời cao trong veo đầy sao, lần đầu tiên trong đời Yunho oán trách ông Trời cũng là lần đầu tiên anh rơi nước mắt vì một đôi cánh đã bị cắt đi và người bạn thân thương nhất của anh sẽ không bao giờ có thể tìm lại hạnh phúc của mình được nữa.



Bỗng nhiên, có tiếng giày cao gót vang lên giữa sân thượng lộng gió.




“Em chào anh.”



Một khuôn mặt tròn xoe hiện lên trước mắt Yunho. Cô gái mỉm cười bình thản với anh.



“Em dâu. Em đến khi nào?”



“Cũng được một lúc. Hình như em nghe loáng thoáng là anh hỏi anh ấy có yêu ai đó không.”



“…”



“Anh đừng lo, em có đủ tự tin để khiến anh ấy hạnh phúc. Dù hơi vất vả một chút, nhưng mà… em nghĩ đó là sứ mạng của em.”



“Anh không lo, Changmin luôn biết tự lo cho mình và những người xung quanh. Bao nhiêu năm nay, anh rất ít khi phải lo lắng cho Changmin, toàn là nó lo nghĩ cho anh rất nhiều. Nỗi buồn thường không đi kèm với sự lo lắng. Người ta chỉ buồn khi chẳng còn gì để mà lo lắng nữa, mọi chuyện đã xảy ra rồi.”



“Vậy anh đừng buồn nữa, phải để tân lang của em yên tâm mà làm lễ với em vào sáng mai.”






Bầu trời Seoul đêm đó nặng trĩu tâm sự của ba con người khác nhau. Những vì sao ở nơi xa vời cũng trở nên mệt mỏi lạ thường, chúng vội vàng nhấp nháy nhưng muốn gọi mời ánh dương mau đến chúng có thể bỏ rơi những nỗi lòng đáng thương này.




Có tình yêu mà không dám nhận. Có hạnh phúc mà không thể giữ. Bất hạnh lại cố chấp không buông.





Xa thật xa… dưới một bầu trời khác… niềm hy vọng cũng chẳng còn nữa.







THE END.







TP Hồ Chí Minh, 02/07/2013
A Muỗi

You Might Also Like

0 nhận xét

Popular Posts