[Fanfic] Don't go

10/21/2013 01:21:00 SA



Title: Don’t go

Author: Muỗi

Disclaimer: Không ai thuộc về tôi.

Rating: 15+

Characters: Shim Changmin, Kim Kibum, Kwon Boa, Jung Yunho.

Genres: Romance, Fluff
Status: Completed, One-shot and extra
Beta: Rị đại gia ngọt ngào, Hiki đáng yêu ~


P/s: 

1. Quà sinh nhật cho Nác Lòe Loẹt, em có thể mang fic đi đâu tùy thích, chỉ cần báo lại với ss một tiếng :3 

Chúc em tuổi 22 ngọt ngào gàn dở ~ mong em là Kimin’ shipper đến tận 72 tuổi :v Xin lỗi em vì không thể thỏa mãn tình yêu của em dành cho 2U :3 cơ mà thôi… chủ yếu là đọc Kimin đi :3

2. Cảm ơn thầy vì những tiết học quá chán đã giúp em có thể viết và hoàn thành fanfiction nho nhỏ này để thỏa lòng Kimin’ shippers đói fic lâu nay ~




Warning:

**Truyện boyxboy, có đề cập trực tiếp hoặc gián tiếp đến vấn đề người lớn. Ai không thích vui lòng “click back”


** Không post fic ở bất kì nơi nào khác ngoài blog này. Mọi credit và xin phép này nọ đều vô nghĩa.





DON’T GO











Sáng nay, Jung Yunho đã trở về. 



Đối với Shim Changmin mà nói, việc Yunho trở về lúc này sẽ là một tin mừng trọn vẹn nếu cậu không đang vướng vào một mối quan hệ kì lạ và không lấy gì làm trong sáng lắm với Kim Kibum. 

Ba năm trước, rất tình cờ, Shim Changmin phát hiện ra rằng cậu đã yêu Jung Yunho để rồi cuối cùng đành âm thầm lén lút giấu giếm tình yêu đó vào một góc thật kín đáo. Chẳng ai biết, Yunho thì càng không hay, chỉ mình cậu vui buồn đau khổ với trái tim nhỏ bé. Khi đó Yunho đang đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, chỉ cần kẻ đơn phương là Shim Changmin sơ xuất một chút thôi, cậu sẽ đẩy anh xuống vực sâu đen tối. Như thế có khác nào giết chết Jung Yunho? Vậy nên Shim Changmin đành phải tự giết chết cõi lòng mình thôi.

Rồi đột ngột, Yunho bỏ cậu mà đi. Anh chỉ nói với cậu khi mọi chuyện đều đã xong xuôi. Yunho không quan tâm lắm đến sự bối rối và đau đớn của Shim Changmin, anh chỉ nhìn thấy giấc mơ Mỹ vĩ đại được bày ra trước mắt. Con người đơn thuần của anh không mấy khi nhìn thấu được tâm can kẻ khác. Kể cũng thật là may mắn. Từ đầu đến cuối, Shim Changmin không cần phải phô bày trái tim tan vỡ của cậu với ai khác ngoài chính bản thân minh.

Một năm sau khi Yunho đi, Shim Changmin gặp lại một người quen cũ, Kim Kibum. Mối quan hệ giữa cậu và hắn không thể gọi là bạn bè, chỉ là nghệ sĩ trong cùng một công ty thì cũng nên quen biết nhau vậy thôi. So với một Yunho dịu dàng, hào sảng, đơn thuần thì Kibum chính là tập hợp tất cả những gì đối nghịch lại những điều tốt đẹp đó. Hắn lạnh lùng, ngạo mạn và phức tạp. Tin đồn bảo rằng, có rất nhiều chuyện chẳng hay ho lắm đã xảy ra khi Kibum được công ty giấu đi để rèn luyện thêm diễn suất. Chẳng ai phủ nhận tin đồn nhưng cũng không tìm ra được người có thể kể một câu chuyện cụ thể, Kibum lại cóc thèm quan tâm để mà đi đính chính, phân trần. Vậy nên cuối cùng, Shim Changmin quyết định sẽ tránh xa và đề phòng Kibum như đề cao cảnh giác một kẻ thù (vớ vẩn) đang rình rập trong bóng tối.

Một ngày thu đẹp trời, Shim Changmin và Kim Kibum tình cờ làm khách mời cho một chương trình giải trí ăn khách. Trong thời gian nghỉ giải lao giữa buổi ghi hình, hắn, với một phong thái hết sức tự tin, đã đưa ra cho cậu lời đề nghị về một mối quan hệ thể xác đơn thuần. Không hơn không kém. 

Mất vài phút để Shim Changmin hiểu trọn vẹn những điều mà Kibum vừa thì thầm vào tai cậu. Đúng lúc đó giờ giải lao kết thúc, buổi ghi hình được tiếp tục và Shim Changmin đánh mất cơ hội để đấm vỡ mũi hắn khi cậu còn đang bừng bừng khí thế vì một cơn giận dữ đột ngột. Đợi đến khi công việc kết thúc thì Kibum đã vội vã đi mất vì một lịch trình gấp gáp ở nước ngoài. Tuy nhiên hắn vẫn đủ nhanh để thòng thêm một câu vào tai Shim Changmin, “ Cứ thong thả suy nghĩ, đừng manh động”.

Mấy tuần sau, thêm một lần tình cờ nữa, hai kẻ oan gia gặp lại nhau trong một buồng thang máy mang không khí rất riêng tư ở công ty. Khi Shim Changmin hiên ngang bước vào cái buồng thép nhỏ nhắn ấy thay vì co giò bỏ chạy, cậu bắt được một tia kinh ngạc trong đôi mắt lạnh lẽo của Kibum. Thật ra, Shim Changmin không có ý định gặp lại hắn sớm như thế này, lại càng không phải trong một không gian riêng tư như vầy nhưng nếu cậu bỏ chạy thì sau này, cả việc ngẩng cao đầu trước mặt Kibum cậu cũng không thể làm được. Những ngày qua, lời đề nghị trơ tráo và ngạo mạn của hắn cứ lởn vởn mãi trong đầu Shim Changmin cùng rất nhiều câu hỏi mà chẳng ai có khả năng trả lời cho cậu ngoài Kibum. Quan hệ thể xác không tình yêu? Đối với cậu chuyện đó có thể chấp nhận được nhưng… ngay cả khi chìm đắm trong tình yêu với Yunho, Shim Changmin cũng không bao giờ nghĩ đến việc sẽ lên giường với anh hay cái gì tương tự. Tất cả chỉ dừng lại ở sự quan tâm lo lắng và những nỗi đau đớn cắn xé tâm can. Tại sao lại như thế? Đó có phải là một tình yêu không hoàn hảo, không trọn vẹn? Hay chính bản thân Shim Changmin mới là một sự khiếm khuyết? Thế là cậu quyết định chấp nhận lời đề nghị của Kim Kibum, chỉ để có một câu trả lời cho bản thân mình.

- Tôi không biết gì về chuyện đó cả. 

Dời ánh mắt từ cánh cửa thép sang khuôn mặt giả bộ “cool” của Shim Changmin, nét ngạo mạn khắc nghiệt thường trực trên khuôn mặt hắn được thay thế bằng sự thích thú trong chốc lát.

- Cái gì cũng có thể học.

- Anh đủ kiến thức và kinh nghiệm để dạy tôi?

- Biết một chữ cũng có thể làm thầy của tên mù chữ.

-... 

- Tôi sẽ gọi cho em sau. 

Rồi hắn bước ra khỏi thang máy với vẻ mặt thản nhiên như họ vừa nói chuyện gì đó rất thông thường như nhậu nhẹt, gái gú. 

Sau hôm đó, mỗi lần rảnh rỗi, Kibum đều là kẻ chủ động gọi điện cho Shim Changmin để hẹn trước. Địa điểm luôn là căn hộ kín đáo nhỏ xíu ở ngoại ô của cậu. Trong lần hẹn đầu tiên, cảm xúc của Shim Changmin chỉ có thể miêu tả bằng hai từ: sợ hãi và hoảng loạn. Đến nỗi sau này nghĩ lại, cậu thấy mình đã phản ứng không khác gì một đứa con gái ngây thơ trong trắng trong đêm tân hôn. Vốn nghĩ sẽ khó khăn và kì cục lắm, nhưng ngay đêm đầu tiên, Kibum đã chứng tỏ hắn là một thầy giáo giỏi. Tất nhiên, hắn không thể chỉ là kẻ “biết một chữ” được. 

Khác với vẻ lạnh lùng khắc nghiệt hàng ngày, trong bóng đêm và trên giường, Kibum lại là một kẻ dịu dàng đến nhức nhối. Hắn luôn luôn kiên nhẫn chờ đợi Shim Changmin, không bao giờ làm bất kì điều gì mà không có sự đồng ý của cậu và luôn thì thầm những lời xuýt xoa an ủi cho từng cơn đau không thể tránh khỏi. Hắn có thể nhẹ nhàng, ấm áp hay cuồng dại, nóng bỏng tùy theo tâm trạng và thời tiết nhưng chưa một lần hắn bỏ rơi Shim Changmin khi cậu chưa thỏa mãn. Thậm chí, Kibum còn quan tâm đến Shim Changmin hơn cả sự quan tâm hời hợt mà cậu dành cho bản thân mình. 

Bởi vì thỏa thuận luôn luôn phải tắt hết đèn và kéo kín rèm nên Shim Changmin không bao giờ thấy được biểu hiện trên khuôn mặt Kibum. Cậu chỉ có thể cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp của hắn sau mỗi lần thức dậy sau một giấc ngủ mê mệt vì kiệt sức. Có điều, cảm giác đó rất mơ hồ. Mỗi lần Shim Changmin nghĩ đến sự ngọt ngào của Kibum cậu lại thấy mình như bị hồ đồ, như một đứa trẻ ngồi nhớ lại một giấc mơ trong khi kí ức về giấc mơ ấy cứ trôi tuột đi vì hiện thực khắc nghiệt. Mà Kibum, nhân vật chính trong giấc mơ ấy lại chẳng bao giờ cho Shim Changmin cơ hội đối chất với hắn. Hắn luôn luôn bỏ đi trước khi cậu thức dậy rồi quay trở lại với cái vẻ ngạo mạn thờ ơ của mình. 

Họ không nói chuyện nhiều với nhau, đương nhiên những câu từ được buông rơi trên giường không thể tính vào đây được, luôn luôn là những câu chào hỏi thông thường, vài lời trao đổi về thời tiết hay công việc ở công ty. Mà phần lớn, chúng đều xuất phát từ Shim Changmin. Đôi khi cậu cũng muốn trò chuyện tám láo chém gió với hắn một chút nhưng Kibum luôn trả lời các câu hỏi của cậu bằng những câu từ ngắn gọn và thực tế nhất. Một chút thành ý đều không để vào việc chuyện trò nên Shim Changmin cũng dần dần từ bỏ ý định, thay vào đó, cậu bắt đầu lảm nhảm những câu không đầu không cuối cho Kibum nghe mỗi khi hắn ngồi chờ cậu dọn dẹp nhà cửa. Rất giống với tình huống tâm sự cùng thú cưng.

Bây giờ, Yunho trở về và hẹn Shim Changmin đi nhậu một chầu túy lúy vào đêm mai. Có điều… Kibum cũng hẹn cậu vào đêm mai. Đầu tiên Shim Changmin nghĩ đến việc yêu cầu Yunho chuyển tiệc tùng sang một ngày khác nhưng suy đi tính lại, nếu làm như vậy, không phải cậu đã ưu tiên hắn hơn anh rồi sao? Từ bao giờ lại thành ra như thế? Cuối cùng, Shim Changmin gọi cho Kibum để hủy hẹn. 

- Tối mai, tôi có chút việc. Không thể gặp anh được.

- Hôm qua đã đồng ý rồi.

- Việc xảy ra vào hôm nay.

- Hủy hẹn với tôi để đi với Yunho?

- Đúng thế, đã lâu rồi chúng tôi không gặp nhau. 

- …

- Này Kibum!

- …

- Vậy nhé, sắp tới đây có lẽ…

- Đừng đi.

- Anh nói sao?

- Tôi bảo em đừng đi. Đừng đến gặp Yunho.

- Tại sao? 

- Tôi không thích.

- Lý do vớ vẩn.

Cúp máy đã một lúc lâu nhưng Shim Changmin vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hồ đồ giống như mỗi buổi sáng cậu thức giấc và mơ màng về sự dịu dàng đau đớn của Kibum. Cái câu “Đừng đi” mà hắn buột miệng nói ra lại chẳng có chút gì như một câu mệnh lệnh đầy ngạo mạn thường ngày. Nó… giống một câu van nài thì đúng hơn. Có phải cậu lại tưởng tượng ra sự khẩn khoản, gấp gáp trong giọng nói của hắn lúc đó? Có phải cái tông giọng trầm ấm đầy tự tin bấy lâu bỗng nhiên trở nên run rẩy và đau đớn trong một thoáng mơ hồ? Có phải là… hắn đang cố gắng thể hiện một sự quan tâm với cậu hay chỉ đơn thuần là đang bực bội vì bị hủy hẹn đột ngột? 

Tự nhiên Shim Changmin nổi giận. Cậu chẳng việc gì phải nghĩ đến cảm giác của Kibum. Suốt hơn một năm trời, từ lúc cái mối quan hệ chết dẫm này băt đầu, hắn không hề muốn có sự bầu bạn, thân thiết của cậu. Hắn khước từ mọi nỗ lực tiếp cận của Shim Changmin, thẳng thừng bảo cậu đừng có mong chờ điều gì từ hắn ngoài tình dục. Trừ lúc ở tren giường, Shim Changmin và Kibum không hơn gì những đồng nghiệp xa lạ, lạnh nhạt trước mắt mọi người. Vậy mà giờ… hắn đang thể hiện một nỗ lực nửa vời trong việc can thiệp vào cuộc sống của Shim Changmin, mà lại đúng ngay cái góc khuất nho nhỏ bí mật cậu dành cho Yunho. 

Giơ chân đá cái thùng rác vô tội xui xẻo ngay góc hành lang vắng vẻ, Shim Changmin bây giờ, đang bực bội, điên cuồng vì một người khác, không phải Yunho. 

Đêm khuya hôm đó, Shim Changmin trở về với một chút hơi men và rất nhiều đau đớn. Yunho vẫn dịu dàng như thế, vẫn đơn thuần như vậy và… anh vẫn mãi mãi nằm ngoài tầm tay của cậu như một sự thật mà suốt ba năm trời Shim Changmin không thể thừa nhận. Ít ra, Yunho đã thẳng thắn với cậu. Ít ra, lần này chính tay anh đập vỡ trái tim cậu chứ không để cậu tự mình làm thế. Ít ra,… Shim Changmin còn có thể hiểu được Jung Yunho.

- Tôi đã bảo em đừng đến gặp anh ta.

Kibum ở đâu xuất hiện khi cậu đang loay hoay mở cửa. Hắn là người cuối cùng cậu muốn gặp lúc này.

- Hôm nay không có tâm trạng để gặp anh, về đi. 

- Anh ta đã nói gì?

- Không liên quan đến anh.

Chụp lấy tay Shim Changmin trước khi cậu lỉnh vào nhà, quai hàm Kibum siết lại trong giận dữ, hắn nhìn bằng cậu đôi mắt tăm tối

- Vậy thì đừng trút sự thất vọng và nỗi buồn của em lên tôi. Nếu không liên quan đến tôi thì hãy tươi cười mà mời tôi vào nhà đi. Như em vẫn làm với những người khác. 

Một lúc sau, Shim Changmin đang lui cui trong bếp nấu một nồi mì kimchi cho hai người. Kibum ngồi yên trên ghế salon, không coi tivi, không đọc tạp chí. Hắn lẳng lặng nhìn cậu. Cậu lẩm bẩm cho hắn nghe vài câu chuyện rời rạc trong vô thức.

- Tôi không thích uống rượu. Bia ngon và nhẹ hơn, không ảnh hưởng nhiều đến cổ họng.

-…

- Cái quán đấy, ồn ào mà chật chội. Chỉ có Yunho thích đến đó. Toàn mùi thức ăn.

-…

- Món lòng nướng thì ngon, mà tôi ghét phải tự nướng. Vừa lâu lại bị ám mùi. 

-…

- Bao nhiêu năm rồi, lẽ ra nên mời đến một quán đàng hoàng sang trọng hơn. Đúng là kiểu của Yunho. 

-…

- Yunho bảo sắp kết hôn, là với chị Boa đó. Lại muốn tôi làm phù rể.

- Tôi biết.

Lần đầu tiên Kibum đáp lại những câu vu vơ của Shim Changmin, nhưng giọng hắn không còn ngạo mạn hay thờ ơ nữa mà lẩn khuất sự cam chịu, kìm nén. 

- Boa và tôi khá thân nhau. Chị ấy đã nói với tôi trước. 

- Vậy nên anh không muốn tôi đi gặp anh ấy?

- Ừ.

- Trước sau gì tôi cũng biết.

- Ít ra, trễ hơn một chút thì em sẽ không phải chịu đựng nó một mình.

- Tôi không “chịu đựng”, tôi chỉ bối rối.

Nhìn thẳng vào Kibum, Shim Changmin thẳng thừng gạt đi sự ám chỉ của hắn về tính cảm cậu dành cho Yunho. Không phải cậu cố ý làm thế, nó giống như một phản xạ có điều kiện, đó là kết quả của một khoảng thời gian rất dài phải tập tành cẩn thận che giấu cảm xúc. Shim Changmin hy vọng nhìn thấy sự thờ ơ trên khuôn mặt Kibum như thường ngày nhưng rốt cuộc, cậu lại thấy hắn nhìn mình rất dịu dàng. 

- Đừng cố vờ vĩnh với tôi. Tôi mới là diễn viên, em chỉ là một ca sĩ đi đóng phim thôi.

Đây chắc chắn không phải là một đêm dễ chịu của Shim Changmin. Có quá nhiều sự việc xảy ra, quá nhiều cảm xúc nảy sinh, có quá nhiều chuyện cần phải suy nghĩ. Cậu bỏ mặc Kibum lại với nồi mì kim chi đầy ắp, nóng hổi rồi tự giam mình trong bóng tối của phòng ngủ. Shim Changmin chỉ cần một chút yên tĩnh để sắp xếp lại rất nhiều chuyện.

“Tôi sẽ để em yên nhưng tôi phải báo cho em một tiếng là đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây, trên chiếc ghế soopha êm ái này. Hơi chật một chút nhưng thoải mái hơn là phải ra ngoài bắt taxi về nhà.”

Tin nhắn đó là điều cuối cùng quấy rầy cậu trong sự tĩnh lặng của bóng tối.



Sáng hôm sau, khi Kibum tỉnh dậy vì ánh nắng chiếu thẳng vào chỗ hắn nằm, Shim Changmin đã dậy và khuôn mặt cậu chỉ cách mặt hắn vài centimet thôi. Kibum đã ngắm nhìn Shim Changmin rất nhiều rồi, thậm chí hắn đã từng nghĩ, điều cuối cùng trên thế giới này hắn có thể lãng quên chính là cậu. Nhưng ở khoảng cách gần như vậy… hắn lại phát hiện ra tim mình đang đập nhanh hơn và những ý nghĩ đen tối lại xuất hiện. Shim Changmin chớp mắt một cái rồi thở dài quay đi:

- Lúc anh ngủ chính là dễ thương nhất.

- Em đã nhìn trộm tôi ngủ được bao lâu rồi?

- Tôi không nhìn trộm, tôi rất quang minh chính đại. Là do anh ngủ nên mới không biết.

Và cũng vì em đang say ngủ, nên không thể biết mỗi khi âm thầm rời đi lúc bình ló dạng, tôi đã đau đớn biết bao nhiêu. Kibum không đôi co với Shim Changmin, hắn nhìn theo cậu vào bếp rồi lẳng lặng bảo sẽ rời đi bây giờ. Vào ban ngày, Kibum không giỏi đối phó với Shim Changmin. Hắn sẽ tự tin hơn nếu có bóng đêm làm đồng bọn, ít ra, tên đồng bọn đó sẽ che dấu cho hắn những khoảng khắc hắn đau đớn rung động.

- Đừng đi. Hôm nay tôi rảnh cả ngày, anh cũng không có lịch trình gì. Ở lại đi. 

- Tôi phải đi.

- Tối qua tôi đã phải hối hận vì không nghe lời anh. Bây giờ, nếu anh không nghe tôi thì anh sẽ phải hối hận đó.

- Nói ra ý định của em hoặc tôi sẽ đi ngay bây giờ. Và mãi mãi.

Quay lại nhìn Kibum với ánh mắt khó hiểu, Shim Changmin bực bội ném vào hắn một đống câu hỏi mà đêm qua cậu đã nghĩ ra và sửa soạn rất kĩ càng.

- Tại sao anh lại biết chuyện của tôi và Yunho? Ngoài anh ra còn ai biết nữa? Những lời anh nói hôm qua có nghĩa là gì? Anh bảo anh là diễn viên, có phải anh đang diễn cho tôi xem? Tôi thậm chí còn không biết đâu thực sự là anh, đâu là vai diễn của anh nữa. 

- Không ai biết nữa. Những lời tôi nói rất rõ ràng và luôn luôn mang nghĩa đen, không có nghĩa bóng kèm theo. Trước mặt em bây giờ, thật sự là tôi. Em nghĩ chỉ có mình em biết âm thầm dõi theo người khác thôi sao? Từ lần đầu tiên chúng ta chạm mặt và được giới thiệu với nhau ở công ty, em chưa bao giờ nằm ngoài tầm mắt tôi. Nhưng bởi vì em đang mải mê cùng những thứ khác, đặc biệt là Yunho nên tôi vô tình trở thành một kẻ đơn phương dại khờ nhất đang sống tại Đại Hàn Dân Quốc này. Em chờ đợi điều gì ở con người thật của tôi khi mà em vẫn còn nuôi dưỡng tình yêu với Yunho trong mình? 

- Anh yêu tôi?

- Đúng, ngay từ những ngày đầu tiên.

- Vậy mà anh vẫn muốn có một mối quan hệ thân xác lạnh lẽo và đầy toan tính với tôi? 

- Đúng là đầy toan tính nhưng chỉ có trái tim em lạnh lẽo thôi, cậu bé. 

- Tại sao? 

- Bởi vì tôi có thể che giấu tình cảm của mình nhưng không thể chịu được việc ngày ngày bị những dục vọng hành hạ trong khi em cứ chàng ràng ngay trước mặt tôi. Hơn nữa, em cần có ai đó ở bên cạnh em, cho dù chỉ là toan tính và lạnh lẽo. 

- Nhưng…

- Đủ rồi, bây giờ hãy trả lời tôi. Em mong muốn điều gì ở tôi trong khi đêm qua em còn đau đớn quằn quại như thế vì Yunho?

- Tôi… tôi muốn những cảm giác mơ hồ về một Kibum dịu dàng ấm áp mà tôi có mỗi buổi sáng thức dậy là sự thật. Tôi muốn anh thôi mang cái vẻ thờ ơ lạnh lùng mỗi khi tôi muốn anh mở lòng mình với tôi. Tôi muốn anh thôi giả bộ xa cách, ngạo mạn chỉ vì tôi vô tình không biết đến những suy nghĩ của anh về tôi. Hơn nữa, tôi muốn anh biết là tôi hết yêu Yunho lâu rồi mà hình như cũng chưa bao giờ yêu anh ấy… đêm qua…

Trước khi Shim Changmin kết thúc bài diễn văn hùng hổ đầy cảm xúc của mình, Kibum đã đặt lên môi cậu một nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn đầu tiên của họ. Nói vậy ai mà tin chứ? Nhưng thật sự trước khi hắn chưa bao giờ hôn cậu mỗi khi họ lên giường, hắn đã đụng chạm đến tất cả những phần “không được nói ra” của cậu, đã làm rất nhiều chuyện cũng “không được nói ra” với cậu, ngoại trừ một nụ hôn. 

Có lẽ… Kibum muốn để dành một nụ hôn thật ngọt ngào cho một buổi sáng ngập tràn nắng ấm như thế này. Và Shim Changmin cũng muốn để dành trái tim cậu cho hắn, từ bây giờ đến lâu nhất có thể. Chỉ cần hắn thôi làm bộ làm tịch để bắt nạt cậu, như vậy là được rồi.








Extra 1: Người giấu mặt



Hôm nay Kwon Boa về nước.

Đối với Kim Kibum, chuyện Boa có về hay không cũng không liên quan đến hắn nếu bà cô nhỏ đó không nắm trong tay vài quân bài quyết định mà hắn đã vô tình trao cho cách đây mấy năm. Cũng từ đó hắn và bà cô nhỏ đó đã xây dựng nên một mối quan hệ bạn bè thân thiết bền vững dựa trên nền tảng là những tình cảm không thể nói ra. Rất thâm sâu và phức tạp.

Từ khi Kibum bắt đầu xuất hiện trở lại trước công chúng và đi đi về về giữa Bắc Kinh – Seoul thì hắn càng hy vọng vào việc ít phải chạm trán Boa. Không phải hắn ghét bỏ gì bà cô nhỏ đó nhưng cứ mỗi lần Boa tóm được Kibum là ngay lập tức hắn lại phải tất bật chiều lòng người đẹp. Đương nhiên, không dễ dàng gì để sai bảo Kibum, hắn sẽ càm ràm một bài dài liên tu bất tận, cau có quạu quọ đủ kiểu rồi mới lê cái thân còm đi mua nước hay gọi đồ ăn cho Boa. Trong khi đó, bà cô nhỏ kia sẽ ngồi một chỗ rung đùi cười tít mắt rồi dài giọng nũng nịu “Kibum à ~~~~~~~~~~ cậu thật là dễ thương ~~~~~~~”. Kibum thấy phiền. Cho dù đó là một sự phiền phức ngọt ngào mà hắn không bao giờ từ chối nhưng… tránh được lúc nào hay lúc đấy. 

Lần này, không biết vô tình hay cố ý mà Boa lại trở về đúng vào dịp nghỉ phép ngắn ngày hiếm hoi của hắn. Mà Kibum thì đang nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn. Bà cô nhỏ này có thể bỏ túi bất kì nghệ sĩ nào trong công ty, chỉ là phải chờ xem bả có hứng thú với ai nữa kìa. Thở dài tiếc nuối, Kibum thầm sắp xếp lại những dự định sắp tới. Lịch ngủ nghỉ và thời gian dành cho Changmin của hắn có lẽ sẽ bị cắt xén đi không ít đâu. 

Ngay tối đó, theo lệnh của bà cô nhỏ, Kibum cải trang cho mình bằng một cái mũ lưỡi trai hầm hố, một cặp kính đen che gần hết khuôn mặt, lại thêm cái khăn quàng nâu bự chảng quấn quanh cổ rồi lái xe đến đón người đẹp đi “hẹn hò”. Mọi khi không cần phải bày trò như thế này, Boa sẽ tự động kín đáo đến chỗ hẹn, một lát sau hắn sẽ tò tò kiếm đường khác đến sau. Chưa bao giờ gây ra tai tiếng gì. Nhưng lần này… Kibum có dự cảm không tốt về một âm mưu lớn lao của bà cô ấy. 

Buổi tối cuối tuần vào những tháng mùa thu trong năm như được dành riêng cho các cặp đôi. Trong khi dừng xe chờ đèn đỏ ở một ngã tư đông đúc, hắn thấy rất nhiều những cô cậu tay trong tay đi dạo dọc khu phố, dưới ánh đèn neon lung linh, dưới ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của người khác. Kibum ghen tị đến điên người với những nụ cười rạng rỡ và ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của bọn họ, hắn cáu kỉnh nghĩ về câu chuyện tình đơn phương bi lụy của chính mình rồi nở một nụ cười buồn bã cho chặng đường dài trước mắt. 

Khi đã an vị trong một căn phòng nhỏ kín đáo trong nhà hàng Nhật yêu thích của Boa, Kibum mới nhận ra sự cáu kỉnh ẩn sau khuôn mặt tươi rói của bà cô nhỏ kia. Mà có khi nguyên nhân cho sự phiền muộn này cũng là điều khiến Boa đột ngột về nước và bất thình lình lôi kéo hắn vào cái âm mưu dở hơi của bả.

- Chị đang bực bội.

Kibum chủ động ra đòn tấn công ngay khi Boa có ý định mở màn bữa ăn bằng một bài diễn văn càu nhàu về nhan sắc của hắn hay bất kì thứ gì có liên quan đến hắn mà vô tình lọt vào tầm mắt bả. 

- Chỉ có cậu nói thế. Nhưng mà đúng là vậy.

- Chuyện gì? 

- Chính là cái gã ngu ngơ đần độn mà chị đang cố đưa vào tròng. Đúng đó, là Jung Yunho đó. 

Thay vì trút giận vào con người tên Yunho ở cách đó một đại dương mênh mông, Boa cầm đũa và xả giận vào những món ăn mang đầy tính nghệ thuật vừa được bày ra trên bàn. 

-Anh ấy rất giỏi. Mọi người trong công ty đều kính nể anh ấy không thua gì chị. 

- Nhưng lại là một gã khờ khó chữa trong chuyện tình cảm.

- Ai mà quan tâm chứ? 

- Chị. Mà cậu cũng nên quan tâm đi, sắp tới mà cái kế hoạch nho nhỏ này của chị không thành công, chị sẽ để Yunho về nước. Liệu chừng mà xử lý chuyện của em cho mau.

- Không làm được.

- Gì cơ?

- Em không quản được cậu ấy. Càng không muốn quản. Em muốn cậu ấy phải tự nhận ra mọi chuyện.

- Đừng có nói với chị là từ khi Yunho qua Mỹ đến giờ, cậu vẫn chưa có tiến triển gì với Changmin. 

- Chúng em vẫn thường xuyên quan hệ nhưng một chút tình cảm cũng không có. 

- Quan hệ kiểu gì?

- Tình dục. 

- Cậu đã cưỡng bức Changmin?

Một tiếng cười thoải mái bật ra, Kibum gõ nhẹ vào đầu bà cô nhỏ ngồi trước mặt mình.

- Ăn đi, đừng nói nhảm. Cậu ấy thuộc thể loại để yên cho em cưỡng bức sao? Nếu dễ dàng như vậy thì mọi chuyện đã xong từ lâu. Hai bên tự nguyện, nếu chị muốn biết rõ hơn.

-Ừ, cậu cũng không phải loại người có thể đi cưỡng bức người khác. Bao lâu rồi? 

- Hơn một năm.

- Một chút cảm giác cũng không có?

- Theo như em quan sát thì,… đúng là vậy đó.

Boa thở dài rồi quay lại với những món ăn Nhật đang dần trở nên nhạt nhẽo trên bàn. Cô đã 30 tuổi, đã tìm được tình yêu của đời mình nhưng vẫn đang loay hoay tìm cách khiến kẻ khù khờ kia nhận ra tình yêu đó. Đôi khi, chuyện thân thiết với đối tượng của mình là một lợi thế trong tình yêu nhưng với Boa mọi thứ lại chẳng dễ dàng như thế. Cho dù cô có nỗ lực gợi ý, ám chỉ hay bóng gió thế nào thì Jung Yunho vẫn khăng khăng tình cảm giữa hai người là bạn bè thân thiết, rất rất rất là thân thiết. Ba năm rồi mà chẳng có chút tiến triển gì đáng kể nên Boa mới phải viện đến sự giúp đỡ của Kibum mà bày ra trò lừa nho nhỏ này. Nếu tuần tới cô không nhận được lời cầu hôn của Yunho, cô sẽ để anh đi. 

- Giá mà Yunho cũng ảo tưởng là anh ấy yêu chị nhỉ.

- Tốt hơn là anh ấy nên yêu chị THẬT.

- Yêu mà không biết là mình đang yêu, vậy mà lên sân khấu hát mấy bài yêu đương nhăng nhít thì giỏi lắm. 

- Em còn không biết cậu ấy có yêu em không.

- Changmin rất sáng dạ, chỉ cần gợi ý cho nó một chút là xong ngay. Em có không?

- Có cái gì?

- Gợi ý cho Changmin là em yêu nó.

- Không, một chút cũng không. 

Thở dài thêm lần nữa nhưng lúc này Boa lại nhìn thẳng vào Kibum bằng ánh mắt dò xét. Yêu ai đó hơn mười năm trời không phải là chuyện dễ dàng, giờ đã có người ta trong tay mà vẫn không nắm bắt được trái tim đối phương thì thật là đau đớn. Vậy mà Kibum đã giữ trọn những nỗi đau đó trong tim suốt thời gian đó, vẫn mạnh mẽ vững vàng như thế. Tuy ngồi trước mặt cô bây giờ không còn là cậu trai trẻ đáng yêu của những ngày đầu gặp mặt nữa, tuy những nỗi đau mà người khác gây ra cho Kibum đã khiến cậu ấy trở nên khắc nghiệt hơn nhưng Boa vẫn muốn chia sẻ cho cậu một chút đớn đau này. Hồi đó, khi Boa bắt đầu chú ý đến Yunho hơn mức những người bạn chú ý đến nhau thì cô cũng nhận ra rất nhiều chuyện. Changmin lúc nào cũng âm thầm dõi theo Yunho, ngưỡng mộ anh, chăm sóc anh và cũng âm thầm (nghĩ) mình yêu anh. Đồng thời lúc đó Boa cũng phát hiện ra có một người khác đang nhìn Changmin như thế. Mọi thứ đều có thể thay đổi nhưng ánh mắt Kibum nhìn cậu trai nhỏ dại khờ kia thì chẳng bao giờ thay đổi. Một chút ngưỡng mộ, một chút lo lắng, một chút khát khao nhưng lúc nào cũng rất dịu dàng và ngập tràn yêu thương. Vậy mà chẳng một ai nhận ra, ngoại trừ Boa. Có lẽ cũng là duyên phận nên từ đó Boa trở nên cởi mở và vui vẻ với Kibum hơn để rồi giờ đây họ có thể ngồi với nhau như những người bạn tri kỉ. 

- Thôi vậy, đành phải làm mạnh tay hơn một xíu.

- Chị đang lẩm bẩm gì đó?

- Tối nay cậu sẽ đưa chị về, chúng ta sẽ coi phim, khoảng gần sáng cậu mới được về.

- Bà cô à, hôm nay em có hẹn với Changmin.

- Nhịn một đêm cũng không chết ai, hơn nữa bà cô này sẽ giúp cậu đẩy nhanh tiến độ. 






Chiều hôm sau, trên các trang báo mạng tràn ngập hình ảnh của Boa và Kibum cùng những hàng tít nổ đùng đùng như pháo mừng Trung thu mang đại ý là họ đang hẹn hò, đã qua đêm với nhau, rất là tình cảm blah blah…


Tuần sau đó Boa nhận được lời cầu hôn như mình mong muốn.


Vài ngày tiếp theo, Yunho lóc cóc về Hàn Quốc để nhờ Changmin là phù rể cho mình.


Buổi sáng ngày hôm sau, Kibum và Changmin chính thức trở thành một cặp đôi hạnh phúc.








Extra 2: Phúc phận nhà họ Jung


- Tại sao nhất định phải là Changmin làm phù rể mới được?

- Tại vì cậu ấy rất đẹp trai.

- Nhưng đẹp trai hơn anh sẽ không tốt.

- Có gì mà không tốt? Các anh quản lý đâu có ngại mà mời anh và Changmin đến dự cưới. Anh là anh trai thân thiết của cậu ấy, sao lại không muốn cậu ấy làm phù rể cho mình chỉ vì cậu ấy đẹp trai hơn anh.

- Em cũng nghĩ Changmin đẹp trai hơn anh sao?

- Jung Yunho của em rất đẹp trai, nhưng Changmin đẹp hơn là chân lý rồi. 

- Boa à ~~~ em làm anh buồn đó.

- Ừ thì buồn, nhưng anh vẫn sẽ về gặp Changmin và nhờ cậu ấy làm phù rể nhé. Nhớ nói đó là vì anh muốn nhé. 

- Boa à ~~~~~~~~~~~

- Được rồi, bây giờ đến phù dâu, chắc em sẽ nhờ Ara vậy. 

Có được nàng dâu như Kwon Boa chính là phúc phận lớn lao của nhà họ Jung tỉnh GwangJu.



TP Hồ Chí Minh, 20/10/2013.

End by Muỗi




You Might Also Like

3 nhận xét

  1. Đẹp Lòe Loẹt18:07:00 21 thg 10, 2013

    Đầu tiên, tks ss vì món quà, em rất là thích *múa*~~~
    Khúc đầu đọc vào thì muốn đạp anh Ho dễ sợ, ảnh ko có tội gì, cơ mà đọc thì thấy ghét ghét=))))
    Kim KiBum, anh rất là được, phải như vậy chứ, thích ẻm thì với dớt ẻm về ngay lập tức, không bằng cách này thì cũng phải bằng cách khác. Dù rằng cái cách anh chọn nó giống mấy thằng tra công khốn nạn trong truyền thuyết. Đọc đoạn đầu thì chỉ muốn ném dép vào mặt anh, phường sợ vợ mà bày đặt đóng vai sở khanh khốn nạn=)))), cơ mà càng về cuối thì càng chuẩn:">.
    Bạn Min thì đang nghĩ là hỏng biết vì sao lúc đầu bạn đồng ý quan hệ với bạn Bum. Ờ thì cũng may là bạn Min bạn thông minh hơn anh Ho, cho nên chúng ta đã có cái happy ending không quằn quại.
    Chị BoA thì chỉ xuất hiện 1 ít, cơ mà nhờ chỉ mà anh Ho đã biến đi sớm 1 tí cho bạn Min quay về với chính đạo=)))))
    Ờ, nói chung thì xin cho phép em nói nhảm nhảm vậy thôi, bởi vì nếu bàn về vấn đề chuyên sâu hơn như văn phong này nọ thì hãy để những bậc cao nhân như Gụ Gụ và Kua Kua đàm đạo với ss:|.
    Cuối cùng thì xin ss hãy nhận 1 ngàn nụ hôn nồng thắm từ em=))))))))))))))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đừng ghét anh Yun mà ~ tội ảnh, từ đầu đến cuối cũng chỉ là nạn nhân bị "yêu thầm vô tội" =]]]]]]]]]] lại còn xuất hiện gián tiếp như cameo =]]]]]]]] đến tận khúc extra truyện cười nhà họ Jung mới xuất hiện trực tiếp đc 1 tẹo ~~~ sao em lại nỡ ghét ảnh ~~~~~~

      Xóa
    2. Đẹp Lòe Loẹt18:15:00 21 thg 10, 2013

      Thì chỉ ghét khúc đầu thôi=))))), khúc sau thì nhờ ảnh đạp bạn Min 1 cái mà bạn Min mới biết tìm đường về với chồng bạn=)))))), thành ra khúc cuối ứ có ghét ảnh nữa mà=))))))

      Xóa

Popular Posts