[Review][Đam mỹ] KIM BÀI ĐẢ THỦ - Phao Phao Tuyết Nhi

9/10/2016 12:29:00 SA


Tác giả: Phao Phao Tuyết Nhi
Thể loại: hiện đại, hắc bang, cường cường, hiện thực hướng, 1×1, HE
Tình trạng: Hoàn (120 chương)
Edit: Mika + Nana
Beta: Nana 
Khi đọc đam mỹ thể loại cường cường tôi sợ nhất điều gì? Là nhảy phải hố hỗ công. Tôi không thích hỗ công cũng như không thích niên hạ công. Tất cả đều xuất phát từ quan điểm cá nhân. Khi nhìn thấy hai thể loại này tôi lập "click back". Tôi bắt đầu đọc Kim Bài Đả Thủ (KBĐT) với một tâm trạng nơm nớp lo sợ của kẻ đang bước trên băng mỏng như thế. 

May mắn. KBĐT không có hỗ công cho dù Dương Lỗi "cường" đến mức nào thì một lần làm "chiếu dưới", mãi mãi là "chiếu dưới". Như thể là định mệnh. Trong đánh nhau, Dương Lỗi chưa một lần thắng được Phòng Vũ. Trong tình yêu, cậu cũng là kẻ yêu trước, gục ngã trước. Trong chuyện giường chiếu, dù lúc ban đầu cậu có khao khát muốn "đè" Phòng Vũ thế nào thì cuối cùng vẫn chịu phận nằm dưới, đến nỗi khi Phòng Vũ bảo cậu có thể "công" cậu vẫn từ chối. "Tôi có muốn cũng không phải hôm nay". Ngẫm đi ngẫm lại, xuyên suốt câu chuyện là một hồi hy sinh bản thân vì nhau của Dương Lỗi và Phòng Vũ. 


KBĐT lấy bối cảnh chốn giang hồ ở Giang Hải. Cả câu chuyện tràn ngập hương vị đàn ông. Trước tiên là tinh thần nghĩa hiệp rồi đến tình anh em đồng đội nặng tựa thái sơn sau đó mới đến tình yêu khắc cốt ghi tâm. Trong thế giới chỉ có một lũ đàn ông nếu không phải chửi tục thì là nói chuyện với nhau bằng nắm đấm, dao kiếm ấy, mọi thứ tình cảm đều thể hiện trong hành động chứ không phải trên chót lưỡi đầu môi. Chỉ có máu đổ, không có lệ rơi. 


Câu chuyện tình yêu của hai trai thẳng, cho nên, tất nhiên phải có một hồi khổ sở để bẻ cong chính mình rồi sau đó bẻ cong đối phương. Lúc nào cũng vậy. Chuyện của Dương Lỗi và Phòng Vũ cũng không khác. Mà bối cảnh những năm 90, khi thông tin còn bị hạn chế, mọi người còn lạ lẫm với chuyện tình đồng tính thì khó khăn trắc trở còn lớn hơn nhiều. Dương Lỗi phải tự khai thông tư tưởng cho chính mình rồi từ từ lừa gạt, từ từ đem bản thân khảm vào trái tim Phòng Vũ. Ngược lại, Phòng Vũ ôn nhu và chiều chuộng cậu từng tí từng tí một như vậy cũng không nỡ buông tay nữa. Hai kẻ ngốc nghếch như vậy yêu nhau bằng thứ tình yêu cũng ngốc nghếch không kém. 


Thật ra mà nói, có những lúc tôi thấy rất phiền với Dương Lỗi vì cái sự xoắn xít và nhạy cảm của cậu với từng lời nói của Phòng Vũ. Dù cậu ấy biết Phòng Vũ là thẳng, cậu có bẻ cong anh rồi thì một ngày nào đó anh cũng có thể thẳng lại nhưng tâm tình lại không thể chấp nhận được. Dương Lỗi yêu Phòng Vũ, hy sinh vì anh, kề vai sát cánh với nhau trong hiểm nguy, lo cho anh từng chút từng chút một nhưng cậu vẫn muốn chiếm hữu. Khó khăn lắm mới bẻ cong Phòng Vũ nên tôi cũng hiểu được tâm trạng lo được lo mất của Dương Lỗi. Chỉ là có những khi cậu ấy bắt chẹt từng lời Phòng Vũ nói mà không kịp suy nghĩ cho tấm lòng của anh cũng khiến tôi khó chịu. Phải cái, Dương Lỗi rất nam tính, rất phóng khoáng, rất nghĩa hiệp. Cậu buồn đó, lo đươc lo mất đó nhưng cậu vẫn vứt hết sau đầu để mà chăm sóc cho Phòng Vũ, lo lắng cho anh, rồi tự mình liếm láp vết thương, tự mình an ủi, tự mình động viên bản thân để tiếp tục cố gắng, tiếp tục kiên trì ở bên anh. Dù là người yêu thì Dương Lỗi vẫn là anh em, là đồng đội đồng chí của Phòng Vũ. Cái sự yêu nhau của hai kẻ cường cường tuy nó mạnh mẽ và vững chãi như một bức tường gạch trơ trọi giữa đồng hoang vậy. Mưa sa bão táp cũng chỉ khiến bức tường được phủ thêm một lớp gai góc phong trần để tôn thêm sự kiên định, trường tồn của nó. 


Chuyện chủ thụ, nói nhiều về Dương Lỗi nhưng khi tôi thả điện thoại xuống, tất cả những gì tôi nghĩ được chỉ là sự ôn nhu và sự hy sinh mà Phòng Vũ dành người anh yêu. 

"Ở trong tù, tôi không khổ, tôi có niệm tưởng, cho dù ngồi lâu hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến em, trong lòng tôi rộng thoáng.”

 “Em hại tôi? … Không có em, đời tôi còn ánh sáng sao?!”

Khi đọc những dòng này, mắt tôi cay xè. Không một chữ "yêu" mà lại hơn cả trăm ngàn chữ "yêu".


Dương Lỗi đã làm rất nhiều cho Phòng Vũ, tuổi trẻ hào hùng của cậu không thể thiếu bóng dáng anh, đến sau này, khi đã trở thành quân nhân, trở thành sĩ quan cũng là cậu vì anh đánh đổi chấp niệm, đánh đổi tự do, đánh đổi cả sự ngây thơ và vô tư để bước vào quan trường. Dương Lỗi có rất nhiều và tất cả những thứ đó cậu đều trao cho Phòng Vũ. Để rồi khi họ bị chia cắt bảy năm, Dương Lỗi chỉ còn một cái mạng để liều chết vì nhân dân, vì lý tưởng của người lính. 

Nhưng mà... Phòng Vũ ấy, anh ấy chỉ có một thứ duy nhất và vì Dương Lỗi, anh chấp nhận đánh đổi. Phòng Vũ chỉ tự do, sự tự do nuôi dưỡng tâm hồn phóng khoáng và trái tim người hùng của anh. Vậy mà, để đổi lấy một tương lai rực rỡ cho người anh yêu, Phòng Vũ đã không ngần ngại để người ta giam cầm mình xuống bảy năm trời. Thì có làm sao chứ? Anh tình nguyện đừng trong bóng tối, giữa giá lạnh và cô đơn để nhìn Dương Lỗi rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Không oán không hận.

Chỉ cần như vậy là anh thanh thản, anh ấm áp cho dù trái tim có đau đớn suốt cả đời đi chăng nữa. 

Tôi thấy rất nhiều tình yêu như tình yêu Dương Lỗi dành cho Phòng Vũ. Nhưng cả đời này, tôi biết tìm đâu ra người đàn ông như Phòng Vũ? Biết tìm đâu ra một tình yêu như tình yêu Phòng Vũ dành cho Dương Lỗi? 

Sau bảy năm xa cách, lần đầu tiên Dương Lỗi gặp lại Phòng Vũ là vào một đêm giá lạnh. Cậu dùng tất cả sức lực của mình để vẽ nên sự bình thản và lạnh lùng với anh, để hỏi anh về cuộc sống, về gia đình anh nơi phương Nam ấm áp. Còn Phòng Vũ, anh dùng tất cả nỗi đau và tình yêu của mình để trầm mặc, để im lặng, để quan tâm Dương Lỗi. Cái gì anh cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn theo cậu ấy như thế. Khi đó chưa biết rõ sự tình, tôi cũng không để ý lắm nhưng đến khi vỡ ra rồi thì tim lại quặn đau. Rồi vào đêm giao thừa, Phòng Vũ một mình nằm trên chiếc giường sắt trong căn hộ cũ kĩ đổ nát của họ, điều hòa cũng không bật. Nếu lần đó Dương Lỗi không trở lại, có lẽ anh sẽ cứ nằm như vậy, lắng nghe tiếng pháo hoa rồi thanh thản mà cô đơn đón một năm mới về. 

Một Phòng Vũ trầm mặc mà dịu dàng như thế.
Một Phòng Vũ thanh thản mà cô đơn như thế.

Tôi không thể quên được, càng không muốn quên.

KBĐT là một câu chuyện tình yêu đẫm chất đàn ông nhất mà tôi được đọc. Bao nhiêu đắng cay ngọt bùi đều được khắc họa trên sự can trường và mạnh mẽ của những người đàn ông đích thực. Từ Dương Lỗi, Phòng Vũ cho đến Hoa Miêu, La Cửu, Hắc Nhị, lão Lượng,... cho dù cuộc đời của họ sau này đã rẽ sang những con đường rất khác nhau nhưng một thời oanh liệt của giới xã hội đen năm ấy vẫn khắc ghi những giọt máu họ đã đổ xuống vì tình yêu, vì tình huynh đệ, vì lý tưởng của tuổi trẻ ngày ấy. 


TPHCM, 10/09/2016





You Might Also Like

1 nhận xét

  1. Có lẽ chủ thớt còn rất trẻ, nhưng rất cảm ơn em về rv có tâm và có tầm này. rất sâu sắc và chính xác. Cảm ơn em!

    Trả lờiXóa

Popular Posts