[ĐM] THẾ THÂN NHIÊN TÌNH (01)
2/10/2017 10:40:00 SA"Sự đố kị nhiều đến mức sắp tràn ra khỏi lồng ngực, Khúc Miểu biết rõ, nếu còn tiếp tục như vậy cậu sẽ làm ra những chuyện không thể nào tha thứ được."
Chương 1
Sáng sớm, tâm trạng Khúc Miểu vốn khá tốt. Tối hôm qua đi ngủ sớm, ngủ thật say mơ thật đẹp nên khi tỉnh dậy tinh thần cũng rất sảng khoái. Có điều không nghĩ đến, vừa mở cửa phòng bước chân ra, cậu bất ngờ đối mặt với một người đàn ông cũng vừa bước ra từ căn căn phòng sát vách.
"Nhị thiếu gia."
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, không hề lúng túng khi gặp Khúc Miểu, vì không muốn làm ồn đến người đang say ngủ trong phòng, thanh niên cao gầy anh tuấn cẩn thận từng li từng tí đóng kỹ cửa phòng, sau đó mới lễ phép chào hỏi Khúc Miểu một câu.
Trong giây phút này, cảm giác thỏa mãn sau một giấc ngủ ngon lành của Khúc Miểu đều bị nghiền nát thành nhiều mảnh vụn, trái tim cậu như bị vô số bàn tay lôi kéo chà đạp, lồng ngực vô cùng đau đớn.
Vì sao Đường Thiên Dư lúc sáng sớm lại từ phòng Khúc Lam bước ra?
Đường Thiên Dư được Khúc Lam đưa về, y là cận vệ của Khúc Lam, ra vào căn phòng này cũng là chuyện bình thường. Nhưng vào lúc sáng sớm... mà không, căn bản vấn đề không phải là thời điểm sáng sớm.
Mỗi một lần đến một lần. Chỉ cần nhìn thấy hai người này bên nhau, trong lòng Khúc Miểu liền ngập tràn đau đớn cùng chua xót.
Năm đó, rõ ràng cậu cũng ở trong con hẻm dơ bẩn lộn xộn vì mưa gió kia mà phát hiện ra một thiếu niên ăn mặc rách rưới, trên người chằng chịt vết thương, thể trạng không tốt chút nào, là cậu nhìn ra trước, trong đôi mắt đen thăm thẳm của người kia lấp lánh một tia sáng rực rỡ cùng sự kiên cường.
Nhưng cậu lại chậm mất một bước. Khúc Lam lúc ấy đang ở bên cạnh cậu bước qua che dù cho y, che luôn cả bầu trời đầy mưa giông và bão tố của thanh niên mười tám tuổi, Đường Thiên Dư. Cậu nhìn bóng lưng anh, đột nhiên nhận ra rằng, cuộc đời họ có điều gì đó sắp thay đổi.
Quả nhiên, những linh cảm của cậu trong cơn mưa ngày ấy đều trở thành sự thật.
Ừ thì, cậu đúng là đã chậm một bước so với Khúc Lam. Nhưng với cách sống của cậu, vốn không nên buông tha một người như thế.
Thời tiết bên ngoài khá sáng sủa, ánh bình minh từ cuối hành lang nương theo cơn gió nhẹ mà khẽ chiếu đến. Khúc Miểu một tay đút túi quần véo thật mạnh, cậu thở một hơi thật dài theo cơn gió, áp chế tất cả nhữngphiền muộn trong lòng mà liếc nhìn Đường Thiên Dư một cái: "Anh tôi còn chưa dậy à?"
Bảy năm sau, từ một con chó hoang người này đã biến thành con chó trung thành của Khúc Lam. Năm đó thân thể y còn gầy gò, sau khi trưởng thành là trở nên mạnh mẽ kiên cường, ngoại hình đẹp, thân thủ lão luyện, lúc này y đã làm không ít thiếu nữ rung động.
Đáng tiếc, trong mắt người này vĩnh viễn chỉ có một mình Khúc Lam, mọi chuyện lớn nhỏ xung quanh Khúc Lam đều do y chiếu cố. Các loại tin đồn về mối quan hệ của y cùng Khúc Lam không phải là không có... nhưng ai mà xác nhận được thật giả chứ.
"Đại thiếu gia còn đang ngủ, có cần gọi cậu ấy không?" Người đàn ông đứng trước cửa nhìn lướt qua bề ngoài của Khúc Miểu hai ba lần. Khúc Miểu hai mươi bốn tuổi, bề ngoài rất giống Khúc Lam, mà cặp anh em sinh đôi này trước giờ lại rất dễ phân biệt.
Khúc Lam khéo léo, có năng lực, Khúc Miểu lại là kẻ cà lơ phất phơ.
Người trước tao nhã nhã nhặn, người sau lại có chút ngỗ ngược.
Chuyện làm ăn của Khúc gia, ở nước ngoài có lão gia lo liệu, trong nước thì đều do một tay đại thiếu gia sắp xếp. Nhị thiếu gia mỗi ngày đều rảnh rỗi nên lại ra ngoài cùng hồ bằng cẩu hữu ăn chơi lêu lổng.
Cứ như thế, mặt mũi giống nhau nhưng tính cách và khí chất lại quá khác nhau, cho dù hai người mặc cùng một bộ quần áo mà đứng cạnh nhau thì vẫn dễ dàng phân biệt được người này với người kia. Quần áo chỉnh tề, mang trên mang nụ cười ung dung kia chỉ có thể là Khúc Lam, quần áo lộn xộn, không hề có hứng thú với bất kì thứ gì, thờ ơ với tất cả thì chắc chắn là Khúc gia nhị thiếu gia.
"Không cần, tôi hỏi chút thôi. Anh cũng dậy sớm thật." Khúc Miểu mang một ý cười sâu xa nói, xong lại quay người đi luôn. Nếu không đi ngay, nụ cười trên mặt cậu sẽ không giữ được nữa.
Khó khăn lắm mới có một ngày dậy sớm, nhưng bước chân ra khỏi phòng lại gặp phải tình cảnh buồn bực như vậy đó. Người ngoài không biết được thật giả trong mối quan hệ của Khúc Lam với Đường Thiên Dư nhưng cậu lại quá rõ ràng. Mặc kệ là hai người đó đã tiến triển đến giai đoạn nào thì cũng đều làm cậu đố kị đến bực bội.
Nhưng cậu có thể làm được gì.
Cậu thương Khúc Lam, cậu có thể chết vì người anh em song sinh này của mình.
Cậu yêu thầm Đường Thiên Dư, ròng rã suốt 7 năm trời, ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên đã như thế.
Nhưng cậu mãi mãi là người ngoài trong mối quan hệ của bọn họ, cậu vĩnh viễn chỉ có thể nhìn Đường Thiên Dư đem hết thảy sự dịu dàng của y mà tỉ mỉ chăm sóc Khúc Lam. Tất cả sự đẹp đẽ ấy đều không liên quan gì đến nỗi lòng mong ngóng của cậu. Ngày hôm đó thời tiết thật tốt, ánh nắng mặt trời ấm áp, không khí trong lành nhưng từng hơi thở của cậu đều không mang một chút vui vẻ nào.
Lúc Khúc Lam đến gặp Khúc Miểu thì cậu đang nằm trên ghế trong vườn hoa mà nhàn nhã tắm nắng. Khúc đại thiếu gỡ cái mũ đang che trên mặt Khúc Miểu xuống, người đang nằm thản nhiên mở mắt ra, nhận ra anh thì nở nụ cười.
"Thật khó mà thấy được ngày anh ngủ dậy còn muộn hơn em."
Hai thanh niên đẹp đẽ giống nhau như đúc ở cùng một chỗ hẳn là một hình ảnh thật vui tai vui mắt, người đang nằm trên ghế vươn mình ngồi dậy, trong ánh nắng rực rỡ ở vườn hoa, đường cong nơi cổ của Khúc Lam hiện lên thật rõ ràng, cậu tặng cho anh trai một nụ hôn chào buổi sáng lên mặt cho dù bây giờ đã gần trưa rồi. Ánh mắt cậu đảo qua làn da bên dưới cổ của Khúc Lam, ở nơi đó là một đường dấu hôn diễm lệ như hồ điệp.
"Em sắp dọn ra ngoài ở." Cậu buông mi mắt xuống, đột nhiên nói khẽ bên tai Khúc Lam.
Trong nháy mắt, Khúc Lam run lên, trợn mắt: "Dọn ra ngoài? Sao đột nhiên lại muốn chuyển... trong nhà có gì không ổn?"
Ánh mặt trời nóng rực chiếu lên làm mi mắt Khúc Miểu cũng nóng lên.
Cậu chậm rãi buông tay Khúc Lam ra, ngửa đầu nhìn người anh em sinh đôi ngồi trước mặt mình, khóe môi cười khẩy một cái nhưng không hề mang theo bất kì ý xấu nào mà nói với Khúc Lam: "Em chỉ muốn thử ở một mình xem sao, nếu không quen thì lại ngoan ngoãn chuyển về thôi."
Nhưng Khúc Lam không phải thằng ngốc, anh sẽ không tin vào cái lý do do cứng nhắc này. Anh đứng trước mặt Khúc Miểu, khoảng cách rất gần, dưới ánh mặt trời chỉ cần cúi đầu một cái thì anh có thể nhìn cậu thật rõ ràng, như đang nhìn thấy chính bản thân mình. Nhưng thời khắc này, hình dáng của Khúc Miểu lại bị một vầng sáng mơ hồ không tên bao bọc lấy.
Anh nhíu mày, yên lặng nhìn Khúc Miểu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì mà xảy ra chuyện gì? Anh nghĩ nhiều rồi," Khúc Miểu xoa nhẹ đầu Khúc Lam một cái, "Ở mãi trong nhà suốt hai mượn năm, em muốn ở một mình một chút. Chúng ta đã sống cùng nhau lâu như vậy, tách xa xa một lúc cũng có chút mới mẻ đi ha? Mà không phải là không gặp nhau nữa, chỉ không ở cùng một nhà thôi mà."
"Em đã nhờ người tìm nhà, hôm nay em chuyển đi."
"Khúc Miểu..."
Khúc Miểu chặn lời Khúc Lam, cậu kiên quyết nói với anh: "Khúc Lam, anh không phải là người mà không có em bên cạnh thì không sống được, em cũng vậy. Nhiều năm qua anh đã chăm sóc em như thế, giờ hãy để em cai sữa đi, vú em của em à."
Trong giọng nói kia, không hề có một lỗ hổng quanh co nào.
Mọi người đều biết đến cặp sinh đôi của Khúc gia, Khúc Lam rất có năng lực cùng công tử bột Khúc Miểu. Nhưng lại có rất ít người biết được tình cảm của anh em họ tốt như thế nào. Anh chào đời sớm hơn cậu chưa đến hai tiếng đồng hồ lại giống như một người anh thật sự mà che chở cho cậu. Cậu làm một phá gia chi tử thì anh liền nỗ lực kiếm tiền để cậu phá, cậu gây chuyện phá phách thì anh sẽ chạy đến giải quyết sạch sẽ cho cậu. Mặc kệ cậu muốn gì, cho dù có phải lên trời hay xuống biển thì anh cũng sẽ nghĩ cách làm cho cậu hài lòng.
Nhưng mà, chỉ có người yêu là không thể chia sẻ, cũng không thể giành giật.
Sự đố kị nhiều đến mức sắp tràn ra khỏi lồng ngực, Khúc Miểu biết rõ, nếu còn tiếp tục như vậy cậu sẽ làm ra những chuyện không thể nào tha thứ được. Vì thế cậu chỉ có thể rời đi, nhắm mắt làm ngơ, rồi quên hết đi, một ngày nào đó cậu có thể thật lòng thật dạ mà mỉm cười chúc phúc cho họ.
Khúc Miểu đứng lên, nhàn nhã sửa sang lại quần áo, Khúc Lam nhìn cậu bằng một ánh mắt phức tạp cùng rất nhiều chất vấn, lại có chút đau lòng cùng lo lắng. Cậu nhún nhún vai cười cười không nói gì, ôm Khúc Lam một cái thật chặt.
"Bye bye, Khúc Lam."
Chỉ có như vậy, mối quan hệ của bọn họ mới có thể mãi mãi không thay đổi.
Cậu nhờ bạn bè tìm nhà dùm. Hơn một tiếng sau bên kia đã báo cho Khúc Miểu đã tìm được một căn biệt thự nhỏ nằm gần trung tâm thành phố.
Nội thất đều đã có sẵn, buổi chiều Khúc Miểu thu dọn đơn giản một chút rồi dọn tới là được.
Từ lúc quyết định cho đến khi thực sự rời đi chỉ trong vòng chưa tới một ngày, nhanh đến mức chính bản thân Khúc Miểu cũng cảm thấy hoảng hốt.
0 nhận xét