[Fanfic]NÀY, ANH LÀ AI THẾ? (03)
3/29/2017 12:01:00 CH
03.
Minh Chánh đã ra về, trong căn hộ rộng gần trăm mét vuông chìm vào yên tĩnh, Isaac không có ý định bật đèn lên, dù rất mệt nhưng hành trình khiêng còn mèo con kia từ tầng hầm đỗ xe lên tầng 18 đã quét sạch cơn buồn ngủ của anh. Isaac mở cửa, bước ra ban công và tận hưởng không khí mát mẻ trong lành của Sài Gòn về đêm.
Đến tận lúc này, Isaac cũng không biết những gì anh đang làm có đúng hay không, anh không biết những bước đi này sẽ dẫn anh đi đến đâu nhưng trái tim khô cằn của anh không thể chống cự lại những rung động mạnh mẽ mỗi khi nghĩ đến cậu trai ấy. Sự rung động ấy mạnh mẽ đến nỗi, trước khi anh có thể suy nghĩ kĩ càng, tính toán trước sau thì anh đã thấy mình tiếp cận cậu ấy đến mức chui được vào nhà người ta rồi.
Sơn Tùng.
M-TP.
Nguyễn Thanh Tùng.
Dù gọi là cậu ấy là gì chăng nữa, trong trái tim Isaac vẫn bùng lên một khao khát mãnh liệt được bảo vệ cậu ấy, được dùng đôi tay anh ôm cậu ấy vào lòng, anh muốn giấu con mèo con ngây thơ ấy đi, tách biệt cậu khỏi những ghét bỏ, giả dối của giới showbiz này… Khao khát sở hữu mãnh liệt như thế đã giáng vào mặt Isaac một cái tát nảy lửa. Sau bao nhiêu năm trốn tránh và lạnh nhạt với tình yêu, lần này anh không trốn được nữa rồi.
Anh không chủ động tiếp cận cậu ấy quá gần nhưng cơ thể anh lại không thể cách xa cậu ấy được quá một mét mỗi khi cả hai có dịp chạm mặt nhau. Isaac luôn lịch sự và chu đáo như mọi khi, từ ngoài nhìn vào, anh vẫn đối xử với cậu như những đồng nghiệp và đàn em khác, chẳng ai biết anh đã phải kìm nén bản thân mình nhiều đến mức nào, khuôn mặt của anh lúc đó không phải lạnh lùng mà là căng cứng bởi vì nỗ lực dập tắt ngọn lửa đang bùng lên trong lòng.
Kể từ lúc đó, mỗi lần đi diễn mà chạm mặt Sơn Tùng M-TP là mỗi lần Isaac mệt nhoài như thể vừa diễn xong một concert dài 3 tiếng đồng hồ.
Nhưng kể từ lúc đó Isaac cũng nhận nhiều show diễn hơn, trong Nam ngoài Bắc, hay miền Trung nắng nóng bỏng da anh cũng không từ chối.
Đi hát hay đi làm MC, diễn phim hay tham gia game show, quản lý đưa đến cái nào, chỉ cần không trùng lịch là anh đều nhận.
Chị Vân và phần còn lại của 365 không chỉ một lần gặng hỏi anh về sự bất thường này. Cũng không chỉ một lần anh muốn thổ lộ hết những tâm sự của mình, ôm bí mật một mình rất là mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc này sẽ ảnh hưởng đến bản thân và con mèo kia như thế nào là anh lại nuốt tất cả vào bụng.
Isaac muốn tự mình bước đi trên con đường này. Mỗi bước chân của anh đều phải xuất phát từ trái tim, từ những khao khát anh dành cho bóng lưng gầy gò bé bỏng ấy. Anh không muốn người ngoài khuyên ngăn càng không cần kẻ khác hùa vào, dù đích đến là đâu, phía trước có những gì đang chờ đợi,… anh chỉ muốn nghe theo trái tim mình, một lần duy nhất bồng bột và hết mình với tình yêu như lần nào đó anh đã tâm sự với các fan.
Khi đứng ở đây, ban công nhà cậu trai ấy lúc nửa đêm thế này và nhìn vào bầu trời thăm thẳm kia, Isaac tự hỏi liệu Tùng có thể đợi anh được đến bao giờ. Bật ra một tiếng cười bất lực, Isaac nhớ đến bản thân anh ở cái tuổi 24 có bao nhiêu khao khát yêu đương, có bao nhiêu thèm khát cái cảm giác được ai đó lấp đầy những khoảng trống cô đơn trong lòng, chỉ có sự bận rộn và sức quyến rũ của ánh hào quang trên sân khấu mới ngăn cản anh bước chân vào những mối quan hệ tạm bợ lúc ấy.
Nguyễn Thanh Tùng 24 tuổi không giống Phạm Lưu Tuấn Tài ở cùng độ tuổi ấy. Lúc đó anh vẫn chỉ là một thằng ca sĩ vô danh đang chật vật chạy theo những show diễn của công ty, đang vội vã tìm một hình tượng chính xác cho bản thân, đang mệt mỏi hoàn thiện những kĩ năng non nớt của mình… Còn cậu ấy của tuổi 24 là một viên ngọc đang tỏa sáng lấp lánh giữa bầu trời đẹp đẽ, Tùng còn rất nhiều việc để làm nhưng cậu đã có một niềm đam mê mãnh liệt với âm nhạc dẫn đường, cậu ấy chỉ cần là chính mình và sải bước trên con đường ấy. Isaac không biết khi ở tuổi 24, có được sự tự tin và cả một vùng trời để tự do vẫy vùng như thế thì Tùng sẽ cần gì, liệu anh và thứ tình cảm này có làm vướng chân cậu ấy, liệu những khao khát của anh có phải là điều cậu ấy cần… Anh, người đàn ông ba mươi tuổi có thể tự tin đứng trước cả thể giới, nhưng lại chẳng thể tin vào mình khi đứng trước cậu nhóc ấy. Thật buồn làm sao.
Isaac gác khuỷu tay lên ban công, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Có đôi lúc, khi đứng bên cánh gà nhìn Tùng đắm chìm trong tiếng nhạc và tình yêu của người hâm mộ, bất chợt tóm được vài khoảnh khắc cậu mỉm cười thật hạnh phúc, cỗ dục vọng dâng cao trong lòng khiến anh thấy mình thật dơ bẩn. Trên sân khấu, Tùng có thể trở thành một cậu trai ngọt ngào đáng yêu mà cũng có thể trở thành đứa trẻ ngỗ ngược bất cần đời, nhưng dù thế nào, Isaac cũng có thể nhìn thấy được đôi mắt trong veo sáng ngời như chứa đựng cả bầu trời sao của cậu. Đôi mắt ấy chỉ có duy nhất niềm hạnh phúc vô bờ khi được hát, được diễn. Vậy mà anh ở đây, đứng trong bóng tối, mang trong lòng thứ khao khát muốn chiếm hữu thiên thần kia, anh muốn để lại những dấu vết của mình trên người cậu, muốn giam cầm cậu trong vòng tay bẩn thỉu của mình, muốn vấy bẩn cậu bởi những dục vọng mạnh mẽ nhất của mình,… Để rồi khi Sơn Tùng rời khỏi sân khấu, cậu lại trở thành con mèo con mệt mỏi và hoang mang giữa những thù ghét, hiểm ác của lòng người. Isaac lại đau lòng. Anh có thể cảm nhận được sự run rẩy vì mệt mỏi trong từng câu trả lời của cậu dành cho phóng viên, có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và chán nản của cậu mỗi lần vô tình đọc được những bình luận ác ý của anti-fan trên mạng. Rồi khi nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt cậu nhòe đi bởi tủi hờn và bất lực bởi những bóng đen đằng sau sân khấu, Isaac biết mình không thể quay lại nữa rồi. Anh muốn ở bên cạnh Tùng, đứng đằng sau cậu trai ấy và cho cậu một chỗ dựa, dù là với tư cách người yêu, bạn bè hay là một người người anh trai đồng nghiệp cũng được…
Cuộc đời Isaac đã rẽ ngang một lần, giờ có thêm lần nữa cũng không sao cả.
Nhiệt độ giảm dần làm anh bắt đầu nhớ nhung cái cảm giác mềm mại và ấm áp khi con mèo con kia rúc vào ngực anh mà ngủ say sưa. Khóe môi anh kéo lên một nụ cười hạnh phúc, ngây thơ như thế, chẳng hề biết đề phòng hay nghi ngờ ai thì anh biết làm thế nào bây giờ? Tóm cổ lại, nhốt vào một chỗ thì anh không đành lòng mà thả ra cho chạy rông tạo nghiệt thì anh lại thấp thỏm không yên.
Trưởng nhóm mạnh mẽ quyết liệt của 365 đã đi vắng rồi, giờ chỉ còn một người đàn ông lo được lo mất vì tình yêu thôi.
~~~000~~~
0 nhận xét