[Fanfic - Edited] Chết Chìm R18 (Chu Bạch)
5/07/2019 04:42:00 CH
Chết Chìm
Tác giả: SakurahiRei
Link gốc: AO3
Dịch bởi: QT, Google, dichtienghoa.com
Biên tập bởi: Meichan
Summary: Tối muộn ngày 31, Bạch Vũ đã đi đâu; mấy ngày gần đây tâm tình Chu Nhất Long rất không tốt; vốn anh chỉ muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ kia một cái nào ngờ kết quả lại chạm vào cái công tắc nguy hiểm trong lòng. Vốn chỉ là một câu chuyện về công tắc tính dục mang tên Bạch Vũ của Long ca, không hiểu sao lại thành một hồi suy nghĩ sâu xa.
Warning: RPS (real person slash), R18
Couple: Chu Nhất Long - Bạch Vũ
P/S: thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa; tất cả chỉ là tưởng tượng của tác giả, không phải sự thật; đọc thoải mái, đọc xong nhớ tỉnh táo lại.
_____________
Lời biên tập:
- Đồng nhân này được tôi post lên wattpad cũng khá lâu rồi nhưng sau một sự cố với acc wattpad chính, tôi quyết định bưng tất cả bản dịch cũng như fanfic về lại blog và đóng cửa wattpad, kể cả acc chính lẫn acc phụ.
- Permission của tác gỉa sẽ được update ngay khi có thể.
- Tôi không biết tiếng Trung nên bản chuyển ngữ này tôi dám đảm bảo độ chính xác khoảng 70%.
- Vui lòng không repost dưới mọi hình thức.
(Fanart by 煌豹小队长)
00.
Bạch Vũ nhận được một tin nhắn.
01.
Bạch Vũ ôm balo vào ngực, chân mang đôi giày ướt đẫm, dáng đi có chút liêu xiêu. Hắn thật vất vả mới trốn tránh được đám đông ở cửa chính mà vòng đến cửa sau của khách sạn, sau đó dưới ánh nhìn kì lạ của một lão già say xỉn, hắn lén lén lút lút lẩn vào thang máy.
Lưng hắn dán sát vào tấm gương, đôi mắt lại mở to không chớp mà nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình điện tử. Chờ đợi là một quá trình rất khổ sở, đừng nói đến bản thân hắn đang lẻ loi một mình trong một không gian nhỏ hẹp kín mít, ngoại trừ tiếng kim loại vang lên đều đặn thì không còn bất kì âm thanh gì nữa. Bạch Vũ xoay xoay cổ tay rồi lại chà xát cằm mình, hai cánh môi mím chặt có phần trắng bệch.
Thang máy dừng lại.
Đầu tiên, hắn thò đầu ra, quan sát bốn phía một lúc lâu rồi sau đó mới nhắm thẳng đến căn phòng kia mà bước từng bước thật nhanh, như thể đang trốn chạy cái gì đó, mà suýt chút nữa thì chạy lố. Hắn siết chặt tấm thẻ phòng bằng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình, quẹt thẻ mở cửa, mãi cho đến khi cả thân mình đều đã chìm trong bóng tối thì tất cả những nôn nóng và căng thẳng nãy giờ dâng lên như thủy triều mới từ trong lòng hắn mà rút đi.
Bạch Vũ dựa vào cửa, ngẩng đầu lên, nặng nề thở ra một hơi. Hắn cắm thẻ phòng vào, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhắn một tin cảm ơn cho trợ lý, xong xuôi mới vứt balo qua một bên rồi quăng mình lên sofa, hận không thể ngay lập tức dính chặt lấy tấm nệm êm ái.
02.
Lúc Chu Nhất Long về đến khách sạn thì trời đã gần sáng, kết thúc một ngày làm việc với đủ loại công tác từ nhỏ nhặt đến trọng đại, cả người anh đều mệt mỏi rã rời, hơn nữa khí trời Thượng Hải oi bức ẩm ướt khiến cho người ta khó chịu mà hay mất tập trung. Anh đứng ở cửa phòng, bàn tay đặt trên nắm cửa thật lâu, anh không rõ liệu mình có muốn mở cửa ra hay không.
Sáng sớm hôm qua, đầu óc có chút hỗn loạn, anh gửi cho Bạch Vũ một tin nhắn với ý mời gọi thật rõ ràng. Ba phút sau, khi đã tỉnh táo lại, anh hối hận muốn chết nhưng không thể thu hồi tin nhắn lại được nữa rồi.
Bạch Vũ chưa hề trả lời. Người đàn ông thở dài một hơi, lần nữa đem điện thoại cất vào túi quần. Chu Nhất Long đang nghĩ gì thế này, cả hai bên đều hiểu rõ ràng rằng tốt nhật không nên gặp nhau nhiều, nhưng anh vẫn ôm lấy một chút vọng tưởng may mắn mà đem những dục vọng chân thật nhất ở sâu trong lòng trưng ra bên ngoài.
Cần phải nếm chút vị đắng thì mới nhớ nhung ngọt ngào, Chu Nhất Long nghĩ. Cuối cùng anh vẫn quẹt thẻ phòng, mở cửa ra.
Thế nhưng không như dự đoán, không hề có chút oi bức nào từ trong phòng ập đến mà ngược lại, hơi lạnh phả vào mặt, hong khô tất cả mồ hôi dính dấp trên người anh. Chu Nhất Long sửng sốt một chút, lúc này anh mới phát hiện ra thẻ phòng trên tay không còn chỗ nhét vào, cả người vừa tỉnh táo lại thì mồ hôi lạnh đã đổ ra. Anh cẩn thận từng chút một mà bước vào lại không ngờ bị một cái balo màu đen nằm chỏng chơ trên đất làm cho suýt nữa thì vấp té. Tầm mắt người đàn ông dừng lại thật lâu trên chiếc balo quen thuộc rồi tựa như anh nhớ ra cái gì đó mà lảo đảo bò dậy, khe khẽ nhón chân tiến đến gần sofa, nơi có một bóng người đang cuộn tròn nằm trên đó.
Tiểu Bạch...
Chu Nhất Long sửng sốt đứng trước sofa một lúc lâu rồi mới chậm rãi xếp bằng ngồi xuống đất. Bạch Vũ... người anh ngày nhớ đêm mong... cùng với khuôn mặt phúng phính mềm mại, đang nỉ non nói mớ trong giấc ngủ. Trên người em ấy còn vương mùi cay của thức ăn cùng mùi rượu nồng nặc, Chu Nhất Long nhéo chân mình một cái, chớp chớp mắt, tưởng tượng đến cảnh em ấy ăn xong một phần lẩu tình nhân, một tay qua loa rút khăn giấy, tay kia cầm điện thoại, tự quăng mình vào xe rồi đốc thúc tài xế chạy về khách sạn này.
Đã bao lâu rồi bọn họ chưa gặp nhau? Người đàn ông đặt cằm xuống mép sofa, cách khuôn mặt đang chìm sâu trong giấc mộng của người kia chưa đến mười centimet. Chu Nhất Long vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng ấn xuống giữa hàng lông mày của Bạch Vũ, thay em ấy đẩy những nếp nhăn đang nhíu lại một chỗ ra; vuốt ve thật nhẹ đến tận khóe mắt của em ấy, vẽ theo từng nếp nhăn nho nhỏ; anh muốn hôn xuống đôi môi kia nhưng được nửa đường thì khựng lại. Từ giữa tháng tám, không biết ai là người bắt đầu trước, hai người bọn họ vẫn luôn nén lòng mà tuân theo giao hẹn ngầm "Lâu ngày không gặp có thể gọi video", đến tận bây giờ mới có thể cùng nhau hít thở cùng một bầu không khí.
Vậy nhưng không thể trách ai được, hoàn cảnh thay đổi, công việc bận rộn, thậm chí đến cuối tháng còn không tìm được cơ hội để gọi điện thoại cho nhau, cứ về đến nhà là lăn ra ngủ. Thật ra Chu Nhất Long đã chuẩn bị tinh thần cho đoạn thời gian dài không thể gặp nhau, nhưng anh không ngờ rằng đối phương thật sự đáp lại lời hẹn của anh. Nghĩ tới nghĩ lui, lơ đãng thế nào mà tay dùng sức nhiều hơn một chút.
Bạch Vũ hừ hừ gạt tay anh ra, chép miệng, trở mình quay mặt về phía cửa sổ. Khoảng ba giây sau, cậu chàng đột nhiên bật dậy, há hốc mồm, đôi mắt mở to còn phủ kín hơi nước.
Chu Nhất Long khẽ cười, thẳng sống lưng, vẫn ngồi dưới đấy mà vẫy vẫy tay với Bạch Vũ.
03
"Ngày mai đi à?" Chu Nhất Long mở lon, rót nước đưa cho Bạch Vũ, đối phương đang ôm gối ngồi xếp bằng trên sofa, vẫn còn hơi mơ màng.
Bạch Vũ ấp úng đáp lại một tiếng, không nhận ly nước có ga kia, chỉ mải mê đếm đếm phủi phủi râu tóc vương vãi trên vỏ gối.
Chu Nhất Long đặt lon nước lên khay, ngồi xuống bên cạnh hắn: "Không cần phủi, tí nữa là hết."
"Ồ..." Tay Bạch Vũ lúng túng dừng lại giữa chừng, lời nói cùng hành động có độ trễ khoảng vài giây, ngơ ngác hết một lúc lâu mới chợt nhớ ra mình muốn hỏi gì, sau đó lại dùng khuỷu tay chọt chọt vào eo Chu Nhất Long, "Mấy giờ rồi?"
"Mười lăm phút nữa..." người đàn ông liếc nhìn điện thoại, "là 12 giờ."
"Muộn quá, em phải về."
"Em nghĩ bây giờ mới mười giờ hử?"
Bạch Vũ sờ sờ mũi, nhắm mắt lại, nghiêng người, thuận theo tư thế của Chu Nhất Long mà nằm xuống, vừa rồi còn cố gắng để tỉnh táo lại, hiện tại lại không có tiền đồ mà tự vùi mình vào "cái nệm thịt" này: "Em vẫn chưa tỉnh ngủ mà."
Chu Nhất Long đưa tay nhéo nhéo eo đối phương, Bạch Vũ phật ý, hơi trở người, áp mặt vào bụng anh. Quần áo mùa hè rất mỏng manh, hơi thở xuyên lớp vải, chạm đến bụng anh.
"Tiểu Bạch, em dịch ra một chút."
"Em không muốn."
"Nghe lời, em như vậy, anh không kiềm được."
"... trời ạ, anh..." Bạch Vũ nghe đến đây bỗng nhiên dùng trán chặn bụng Chu Nhật Long lại, chà tới chà lui mấy lần, đến khi tóc tai rối bù xù hết cả mới ngẩng đầu lên, "anh ghét em hử?"
Chu Nhất Long rũ mắt, hàng mi dài mảnh như lông bàn chải tạo thành một mảng bóng đen lên mắt anh. Bạch Vũ ngơ ngác nhìn đối phương, bàn tay vừa giơ lên muốn đẩy đẩy vai người ta, lúc này lại không khống chế được mà chạm vào khuôn mặt vạn nhân mê kia.
Chỉ có em mới được chạm đến anh, hắn nghĩ.
Chu Nhất Long nắm lấy cổ tay, kéo hắn ngồi dậy, đầu gối tựa vào ghế sofa, ôm lấy vòng eo nhỏ, xoay người đặt mình nằm bên dưới đối phương.
04
Sao lại nằm trên rồi rồi? Đầu gối Bạch Vũ đỡ một bên eo Chu Nhất Long, say sưa nhìn người đàn ông đang bị mình cưỡi lên. Hắn úi xuống, cả thân mình nằm dài trên anh, không an phận mà xoay tới xoay lui.
Chu Nhất Long đặt chân hắn qua một bên rồi đẩy đẩy thân về phía trước một chút, ngón tay xương gầy của anh lưu luyến mãi nơi xương cụt mà không chịu đi xuống, chỉ chăm chú đưa đẩy thân dưới, điều chỉnh quy đầu cọ cọ vào vùng đáy chậu của hắn. Bạch Vũ bị anh cọ đến mềm nhũn cả người, toàn thân ửng đỏ vì dục vọng nóng bỏng, dương vật run rẩy đứng thẳng trong không khí ẩm ướt, khát khao được ai đó vỗ về.
"Ca, đừng cọ nữa."
"Vậy tự em làm đi."
Qua nhiên, Chu Nhất Long dừng lại, khiến đối phương bối rối vô cùng. Bạch Vũ cắn rằng, lườm anh một cái, tự nhấn eo xuống, không thèm để ý là liệu mình có bị đau hay không, chỉ một lòng muốn trả thù mà cầm lấy dương vật nóng bỏng kia. Tinh hoàn và hậu huyệt, hai nơi mà bình thường không hề được chạm vào, bây giờ lại chịu đối xử thô bạo như vậy, nhưng hắn không hề sợ hãi mà ngược lại, hưng phấn thích thú vô cùng. Ý nghĩ đó khiến Bạch Vũ xấu hổ quá chừng, hắn vùi mặt vào hõm cổ Chu Nhất Long, không dám nói gì.
Người đàn ông vén một bên tóc của hắn lên, đặt lên vành tai nóng bừng của hắn một nụ hôn: "Em thật đẹp."
"Đẹp cái quỷ gì! Anh đang nghĩ cái gì... anh muốn làm gì!"
Chu Nhất Long nhổm nửa người trên dậy, dựa lưng vào tấm nệm, ánh mắt vô tội nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng bừng của Bạch Vũ.
Anh nói, muốn làm em.
05
Chu Nhất Long không phải là người dễ bị kích thích, thậm chí khi tình cờ mà bắt gặp tạp chí khiêu dâm của tài xế taxi ở băng ghế sau, anh cũng không hề có chút ý nghĩ quá phận nào.
Nhưng nhìn Bạch Vũ hiện tại đang cưỡi trên người anh, hậu huyệt ướt át đang ngậm nuốt dương vật của mình thì anh buộc phải thừa nhận rằng bản thân mình cũng sẽ có những mơ mộng nóng bỏng kích tình. Nếu như đôi tay của chàng trai này bị trói cao qua đầu thì cơ thể của em ấy sẽ cong thành một hình cung thật đẹp đẽ, em ấy sẽ tự giác mà nâng ngực lên, đưa bản thân đến trước mặt anh; hoặc là cạy khóa miệng của em ấy ra, để âm thanh câu dẫn khi ở trên giường được phát ra từ đôi môi ấy không còn bị chặn lại, để em ấy thoải mái mà rên la; cũng muốn để em ấy mặc áo sơ mi rồi bị đặt lên cửa số sát mặt đất mà làm, bởi vì sợ hãi mà cả người run rẩy, hoặc bởi vì hưng phấn cùng khoái cảm ập đến mà ôm chặt lấy anh... như thể anh là đầm lầy của em, cũng là nhánh cỏ cứu mạng của em. Trên tầng lầu cao cao, ở giữa ban ngày.
"Ca, anh không tập trung." Bạch Vũ thở hổn hển, lần nữa đem côn thịt quen thuộc kia đi vào huyệt động của mình.
Chu Nhất Long đáp một tiếng, mặt không biến sắc mà ôm lấy eo hắn, chóp mũi anh sượt nhẹ qua ngực Bạch Vũ. Anh ngước mắt nhìn hắn, ở góc độ này có thể nhìn thấy hầu kết đang chuyển động của đối phương, thấy đường cổ ướt đẫm mồ hôi và mạch máu xanh xao dưới lớp da. Chu Nhất Long mở miệng, ngậm đầu nhũ của hắn, đầu lưỡi đỡ lấy vật nhỏ tròn be bé kia mà liếm láp. Bạch Vũ vươn tay khẽ vỗ vỗ lên gáy anh, hắn cười bảo, anh bú sữa mẹ đấy à?
Người đàn ông luồng tay vào mái tóc đối phương, giữ chặt lấy eo hắn, ngay lúc hắn còn đang giật mình thì đã bị ôm trọn vào lòng, anh đứng dậy đi về phía trước, dương vật cứ thế càng tiến sâu vào trong hậu huyệt, khi đến được cửa sổ, Bạch Vũ cảm thấy mình như bị xuyên thẳng đến dạ dày. Hắn há hốc miệng, tay thì nắm chặt lấy tóc Chu Nhất Long, không dám buông ra, mãi đến khi tấm lưng chạm vào cửa kính một cái oành thì mới lấy lại tinh thần, một bên xoa xoa bụng, một bên lại nói lung tung: "Long ca, kết thúc đi."
"Đợi một chút."
Đợi cái gì cơ, Bạch Vũ nghĩ. Hai chân hắn quấn chặt lấy eo Chu Nhất Long, chỉ sợ mình không chú ý một chút thì sẽ té lăn quay. Sau lưng là cửa kính cùng tử thần, trước mặt là người mà hắn muốn theo đuổi cả cuộc đời. Bạch Vũ mơ màng vươn đến muốn hôn anh lại bị người kia nhẹ nhàng đẩy ra.
Người đàn ông nâng hắn lên cao hơn một chút, đồng thời dương vật ở bên trong trượt theo vách thịt động mềm mại mà rút ra ngoài. Chu Nhất Long cúi đầu, hướng đến ngực hắn mà mở miệng. Anh dùng môi nhẹ nhàng nhấm nháp đầu nhũ hồng hào, không nói tiếng nào mà kéo căng nó ra cho cho đến khi đối phương mở miệng kêu đau thì mới buông tha, lúc này anh dùng lưỡi liếm một lần rồi lại một lần cho đến khi đầu nhũ ướt nhẹp, lúc khác lại dùng sức mà mút cứ như thể làm vậy sẽ được nếm một loại chất lỏng ngọt ngào nào đó.
"Đừng, đừng liếm..."
06
"Em thơm quá."
"Ca," Bạch Vũ bị Chu Nhất Long đặt trên mặt kính, đầu gối quỳ trên thảm thô ráp, da dẻ bị mài đến đau đớn, không biết vì chân yếu hay là vì người kia đè lên mà thỉnh thoảng lại bị co rút một hồi, "Em, cảm người em toàn là mùi lẩu... anh chậm một chút... em còn thấy khó chịu, anh nói coi, thơm chỗ nào?"
Chu Nhất Long siết chặt eo hắn một cái, dương vật đâm vào hoa tâm nằm sâu trong động thịt, Bạch Vũ bị anh làm quá thoải mái sẽ co rút hậu huyệt, bao bọc chặt chẽ côn thịt nóng bỏng kia, vạch động ướt át ôm lấy dục vọng của anh, dù thế nào cũng không buông ra.
"Chỗ nào..." Chu Nhất Long đâm thẳng vào miệng huyệt lầy lội sưng đỏ, dùng tay lau đi chút dịch chảy ra từ miệng huyệt, "anh cũng đều thích."
Da đầu Bạch Vũ tê rần, không biết có phải là bị ảo giác hay không mà Chu Nhất Long vừa dứt lời, sung sướng trong lòng hắn đột nhiên thăng lên quãng tám, như thể có ai đó đột nhiên nhấn vào một phím đàn cao vút khiến hắn co rút cả người như bị điện giật.
Người đàn ông kia đặt cằm lên vai hắn, hơi thở ấm áp vờn quanh vành nhạy cảm, Bạch Vũ theo bản năng mà tránh qua một bên. Chu Nhất Long dùng tay lau đi mồ hôi trên da hắn, lên lên xuống xuống từ bụng lên đến cổ. Tĩnh mạch truyền từng nhịp đập lên lòng bàn tay anh, không nhanh không chậm, rất đều đặn. Anh đè mạnh lên cổ Bạch Vũ khiến hắn phải uốn cổ thành một đường cong. Sau đó anh khẽ đặt những nụ hôn lên làn da ướt át vì mồ hôi kia, lông tơ cùng râu tua tủa sượt qua khiến anh hơi ngứa. Anh cũng không dám hôn quá mạnh, sợ rằng sẽ để lại dấu vết gì đó quá dễ thấy, một lát sau thì buông tha cho cổ hắn, rồi lại tiếp tục thả những nụ hôn lên gáy, lên cột sống, lên vùng xương cánh bướm.
Lòng tham không đáy.
Chu Nhất Long cầm tay Bạch Vũ, kéo ra phía sau rồi cố định lại một chỗ, mỗi lần lôi kéo là một lần cơ thể hắn lại mở ra để anh đâm vào càng sâu hơn, tốc độ càng lúc càng nhanh, lực đẩy càng lúc càng mạnh mẽ, xung quanh mép huyệt liền xuất hiện bọt nước màu trắng.
Đau không, anh hỏi.
Bạch Vũ đỡ trán, tì lên cửa kính, sau một lúc chà qua chà lại, trên mặt kính lưu lại vết mồ hôi cùng chút dầu.
Hắn cau mày, có vẻ như thật sự không chịu nổi nữa, nhắm mắt thở ra một hơi, lên tiếng trả lời, đau.
Chu Nhất Long chớp mắt mấy cái để tránh cho mồ hôi không chảy vào mắt.
"Anh cũng đau."
07
"Ngày mai sẽ đi?" Chu Nhất Long lại hỏi.
Lần này Bạch Vũ nghe được, hắn đang nằm, nửa người dưới trên giường, nửa người trên lơ lửng bên ngoài mép giường, vươn tay lấy thuốc lá trên bàn trà. Chu Nhất Long nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nhíu máy như sợ hắn sẽ té xuống nên vươn tay nắm lấy cổ chân người kia.
"Ừm." Bạch Vũ rút hai điếu thuốc ra, vừa thu người lại thì phát hiện ra là không có bật lửa.
Hắn nhìn hai điếu thuốc trong tay, có chút mê mang, sợi thuốc lá màu nâu nằm gần mép giấy, giống như đang liều mạng giãy giụa mà thoát khỏi trói buộc, nhưng lại không hề biết rằng nếu nó rời khỏi điếu thuốc thì nó chỉ còn là một cọng cỏ dại, một mảnh bụi nhỏ bé trong thế giới này.
Bỗng nhiên, chẳng có lý do gì hắn lại nhớ đến lời tỏ tình quê mùa của Chu Nhất Long, thật ra nội dung thì nổi hết da gà nhưng những đó lại được nói ra bằng giọng địa phương của anh ấy, thế nên có thể khiến người nghe rất an lòng.
"Chu lão sư." Bạch Vũ cong cong mắt.
"?"
"Anh có bật lửa không?"
Chu Nhất Long sửng sốt một chút, Bạch Vũ hay nói mắt anh to, bên trong như có một hồ nước xanh, nhưng hắn lại không biết trong đôi mắt của mình là biển rộng mênh mông, trong veo không chút bụi trần. Ở vị trí ngược sáng, ánh trăng thăm thẳm xuyên qua cửa sổ soi rọi lên thân thể trần truồng của hắn, tạo thành một tấm lụa mỏng manh, nửa che nửa hở.
Người đàn ông cúi người cầm cái quần bị quăng dưới chân giường lên, lục lọi trong túi quần một lúc lâu, thế mà lại móc ra một hộp diêm.
Anh nhìn hộp diêm trong lòng bàn tay, khóe miệng hơi cong lên: "Không."
Bạch Vũ cùng lúc cũng cười theo anh, hắn chống tay ra phía sau, đầu hướng về bờ vai của người kia, tình ý bên khóe mắt hiện lên như cái đuôi lộng lẫy của một loài cá vàng, đỏ hồng và diễm lệ.
Vậy anh dùng cái gì để thắp lửa trong trái tim em thế?
Chu Nhất Long hơi cúi đầu, cắn nhẹ môi dưới, nhìn như thiếu nữ mới lần đầu rung động. Anh thả hộp diêm trong tay xuống, kéo tay Bạch Vũ lại, từng ngón tay gầy guộc của anh cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay mềm mại của hắn, hai điếu thuốc bị vân vê đến ướt nhẹp cũng bị đẩy qua một bên.
Chóp mũi của người đàn ông lướt qua một bên mặt hắn, khi thì thở ra, lúc lại hít vào thật sâu, bầu không khí xung quanh như đặc quánh lại, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được loại ám muội này. Nhưng Chu Nhất Long lại không thích như thế, từ đầu đến cuối, anh đều cảm thấy bản thân có thể lấn qua giới hạn này rồi tiếp tục tiến đến, từ từ từng bước một, thậm chí không cần vượt qua, chỉ cần chạm đến lằn ranh kia cũng được rồi. Sẽ không sao cả, anh tự lừa gạt chính mình. Sau đó sẽ là lần cuối cùng quấn quýt bên nhau, không còn hôn lên khóe miệng em, không còn cắn lên đôi môi em, không còn được nếm vị ngọt của em.
"Đừng đi."
Bạch Vũ cúi đầu né tránh nụ hôn của anh, thoát khỏi bàn tay trói buộc của anh, ngón tay hắn khẽ vuốt ve đầu ngón tay chai sạn của Chu Nhất Long. Ngực hắn có chút nặng nề, không biết bởi vì bầu không khí không được thông thoáng ở đây không, hay bởi vì lúc nãy đã vận động quá sức, giống như có ai đó đâm xuyên qua da thịt hắn, tránh khỏi xương ức, bắt lấy hai lá phổi rồi chỉ cần siết tay hơi mạnh một chút là có thể khiến hắn hít thở không nổi.
"Ca, đều lớn cả rồi," mũi Bạch Vũ hơi cay cay, hắn chạm đầu vào cằm Chu Nhất Long, đẩy anh ra, "Đừng làm nũng nữa, nha?"
08
Bọn họ có được tính là một cặp yêu đương không?
Còn thiếu một chút.
Bạch Vũ đội mũ lưỡi trai đứng trước tấm gương ở huyền quan mà sửa sang lại y phục của mình, hắn nhận lấy cái balo từ tay Chu Nhất Long... vốn là định mang theo quần áo để thay nhưng cuối cùng lại quên bỏ vào balo.
Nhưng đúng là yêu nhau mà.
Hắn nhớ lại lời tỏ tình nửa úp nửa mở của Chu Nhất Long, cũng nhớ lại nụ hôn vụng về lẫn trong những câu nói vấp váp trong đêm đó.
Ca, chúng ta hôn một lần này thôi, có được không?
Tại sao?
Anh chưa từng nghe à? Lần đầu tiên đánh dấu rằng chúng ta vừa bắt đầu, lần thứ hai ý nghĩa là không buông tay nhau, lần thứ ba chính là dành cả cuộc đời về sau cho nhau.
Mấy cái đó là cái gì?
Uầy, anh không hiểu à, anh cũng biết mà, em thấy đầu tiên chúng mình cần chút thời gian để suy nghĩ rõ ràng, hai là việc này không đơn giản cũng không hề dễ dàng, ba là thời gian còn chưa đủ lâu dài. Thế nên em nghĩ, tình yêu cũng cần phải chịu thử thách, vậy mình cứ chờ đi, đến một lúc nào đó thời gian sẽ trả lời tất cả!
Lúc đó, Chu Nhất Long nhìn hắn thật lâu rôi không nhịn được mà tươi cười đánh hắn một cái.
Mấy cái này là em bịa ra đúng không? Một chút logic cũng không thấy.
Được không Long ca, mình thử xem sao?
"Ngày mai trời mưa đấy."
Bạch Vũ bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này hắn mới nhận ra là mình đã nhìn chằm chằm vào móc treo quần áo được một lúc rồi.
"À à, có vẻ vậy." Hắn chớp chớp mắt, bước tới một bước, ôm chặt lấy người mình yêu.
Chu Nhất Long cũng ôm lại, anh vỗ vỗ lên lưng đối phương, so với ngày vừa đóng máy thì có chút giống lại có chút không giống.
09
Thật ra, Chu Nhất Long đều hiểu cả.
Anh đứng trên ban công, khẽ vẫy tay với người đứng phía dưới rồi nhìn theo cái bóng nho nhỏ của người đó đi càng lúc càng xa, cho đến cuối cùng chỉ là một chấm tròn nho nhỏ rồi biến mất trong tầm mắt anh.
Anh không giống loài cá, anh không có vây cá, chỉ có thể hít thở giống như loài người, bay nhảy chìm nổi theo dòng nước; nhưng anh cũng không thể rời bỏ người đó nơi biển rộng mà tìm lấy đường sống cho riêng mình, sóng dâng một trượng, anh lại chìm sâu thêm một trượng.
Bạch Vũ có như vậy không?
Em nói rằng em chỉ muốn hai người hôn một lần rồi thôi, như vậy cũng có nghĩa là em quăng cho chúng mình một khúc gỗ cứu sinh, em sợ đôi mình không cẩn thận sẽ chết chìm dưới sóng biển.
Thế nhưng Chu Nhất Long không muốn.
Anh không muốn chỉ trôi dạt cùng em.
Nếu như vậy, anh thà rằng chết chìm ở nơi đó.
10
Chu Nhất Long gửi một tin nhắn.
End.
*Lời tác giả: Mục đích ban đầu là lái xe, không biết thế nào lại biến thành một hồi suy nghĩ sâu xa. Nói chung chuyện là như vậy, anh muốn chìm nổi cùng em, cùng bơi ngược dòng, nếu có chết chìm thì cũng là chết không hối tiếc.
0 nhận xét