[Fanfic - Edited] 10 NĂM (HoMin)
8/06/2019 12:57:00 CHTác giả: Nov.阿恒的树 (http://0627kcir.lofter.com)
Link gốc: Lofter
Dịch bởi: QT, Google, dichtienghoa.com
Biên tập bởi: Meichan
Couple: Hạo Mân / Yunho - Changmin / HoMin
Chú ý:
- Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả, xin vui lòng không repost dưới mọi hình thức.
- Tên đầy đủ của fic là: [Zhihu - Hỏi đáp] Nếu không có con thì những cặp yêu nhau có thể giữ gìn tình cảm được hơn mười năm không? ~ bởi vì quá dài nên tôi mạnh dạn + mặt dày rút gọn lại thành "10 năm" cho xúc tích.
- Zhihu là một diễn đàn của Trung, tựa tựa như Reddit.
- Bản edit chỉ đảm bảo chính xác 70%.
[Zhihu - Hỏi đáp] Nếu không có con thì những cặp yêu nhau có thể giữ gìn tình cảm được hơn mười năm không?
[yunho2154]
Trời vừa sáng thôi, em ấy còn đang ngủ say bên cạnh tôi, thấy có nhiều người hy vọng tôi sẽ trả lời vấn đề nên tôi đến rồi đây.
Cảm ơn sự chú ý mà mọi người dành cho tôi và em ấy, chúng tôi đã ở bên nhau hơn mười năm, không có con, ngược lại cháu thì có rất nhiều. Chúng tôi đều rất thích con nít nhưng vì bất khả kháng mà cả đời chúng tôi cũng sẽ không có được đứa con của riêng mình.
Có điều cũng không sao cả, lúc nào tôi cũng tin tưởng rằng, dù tôi không còn gì cả thì tôi vẫn còn có em ấy.
Từ đầu đến cuối tôi đều nghĩ, chuyện tình cảm phụ thuộc vào bản thân mỗi người mà có quan điểm khác nhau.
Chúng tôi là hai người hoàn toàn khác nhau.
Em ấy rất tỉ mỉ còn tôi lại không hề để ý những chuyện nhỏ nhặt.
Em ấy thường xúc động vì một tình tiết trong một bộ phim hoặc một câu nói trong một quyển sách, còn tôi lại chỉ muốn tìm hiểu cách hoạt động của các loại máy móc.
Em ấy thì tính tình trẻ con, mà tôi thì coi như có được vẻ ngoài trưởng thành.
Ở nhà, em ấy sẽ thu dọn gọn gàng đồ đạc của chúng tôi, nhưng tôi biết rõ ở nhà riêng của em ấy thì em ấy sẽ không dọn dẹp gì cả, tôi thì thường hay vứt đồ đạc lung tung cho nên tôi buộc phải mua hai cái điện thoại, một cái chỉ để liên lạc với em ấy, cái này thì tôi luôn mang theo bên người, còn cái khác thì để liên hệ với những người khác.
Em ấy rất cố chấp còn tôi thì rất bướng bỉnh.
Em ấy là người cảm tính, còn tôi thì... đến thời điểm cần lựa chọn, tôi lại rất lý trí.
Trong mắt tôi, em ấy là người có trái tim mềm mại nhất, có tài năng và đôi mắt xinh đẹp nhất.
Lúc chúng tôi mới ở bên nhau cả hai đều chưa trưởng thành, tôi thì dễ thích ứng nhưng em ấy vẫn còn rất nhỏ.
Khi đó chúng tôi ở chung một phòng, nhiều lúc em ấy sẽ nằm lì trên giường ghi chép vài thứ, tôi chưa bao giờ có ý định bắt em ấy phải cho tôi xem nhưng rất nhiều lần em ấy sẽ tự mình đưa tôi xem những ghi chép đó.
Có một năm nọ, tuyết đầu mùa đặc biệt đến trễ, em ấy rất thích mùa đông, tôi cũng vậy. Được rồi, vì em ấy thích nên tôi mới thích. Sáng sớm hôm đó tôi xuống lầu chạy bộ, em ấy còn đắp chăn ngủ khò khò, em ấy là một đứa nhỏ rất thú vị, rõ ràng là thích mùa đông nhưng lại sợ lạnh vô cùng, tôi thường nghi ngờ là em ấy thích mùa đông chỉ vì có cái gọi là tuyết đầu mùa thôi.
Hôm ấy trời rất âm u, tôi đang chạy bộ thì cảm thấy trên cổ hơi lành lạnh, sau đó chóp mũi rồi má cũng xuất hiện cảm giác đó. Đến bây giờ tôi vẫn không quên được khung cảnh những bông tuyết lấp lánh rơi trên mi mắt tôi rồi sau đó nhanh chóng tan thành những giọt nước, thế là tôi co cẳng chạy thật nhanh, lúc chạy đua cũng không phấn khích đến vậy.
Lấy điện thoại trong túi quần ra, cầm trong lòng bàn tay, tôi vừa chạy vừa gọi điện cho em ấy, vừa về đến kí túc xá thì cuộc gọi cũng được nhận. Tôi nghe thấy em ấy nói câu buổi sáng tốt lành bằng cái giọng nghèn nghẹt hờn dỗi, trong lòng bỗng nhiên ấm áp mềm mại như đi lạc vào một ổ thỏ bông.
"Nhìn ra bên ngoài đi." Tôi đứng ở dưới lầu vẫy tay với em, em ấy bảo tôi cười vừa ngây ngô vừa ngu xuẩn.
Thế nhưng bản thân em ấy cũng cười đến lệch cả mắt.
Buổi tối, em ấy dựa vào đầu giường ghi chép, tôi từ phòng tắm ra, lúc đi ngang qua muốn ghé người hôn lên mặt em một cái thì em ấy nhét vào lòng bàn tay tôi một tờ giấy, mặt cùng hai tai đỏ bừng lên.
Trên giấy viết mấy lời bài hát rời rạc, cuối cùng là tên tôi và một câu tiếng anh, let you know my love. Tôi bật cười ôm thật chặt em ấy vào lòng. Bởi vì trong phòng rất ấm áp nên em ấy chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, còn tôi chắc là vì vừa tắm xong nên nhiệt độ cơ thể dần dần tăng cao.
Tôi muốn hôn em ấy.
Đó là lần đầu tiên tôi hôn lên môi em, đôi môi mềm mại với hơi thở thơm mát mùi kem đánh răng, giống như mùi của tôi.
Tôi yêu em ấy, mãi mãi.
Cho dù tôi rất muốn trở thành một người cực kì mạnh mẽ để bảo vệ em ấy thật tốt thì tôi sẽ vẫn có điểm yếu. Em là điểm yếu của tôi cũng là áo giáp che chở tôi.
Có lẽ người bên ngoài luôn nghĩ rằng em ấy sẽ không thể rời khỏi tôi, rằng em ấy sẽ phát điên nếu chuyện đó xảy ra nhưng thực tế, tôi cũng sẽ giống như vậy thôi.
Tôi không thích khóc, bởi vì khóc không giải quyết được vấn đề, giống như những cây cỏ nhỏ kia, cho dù không thể nở hoa nhưng chúng cũng không vì thế mà khóc lóc từ bỏ sinh mệnh.
Tôi đã nói em ấy rất nhu hòa, mà tuyến lệ của em ấy cũng mỏng manh như vậy.
Mỗi khi chúng tôi cùng có thời gian rảnh đều cùng nhau xem phim, em ấy luôn lôi kéo tôi xem "Blue is the warmest color", rồi khi đến đoạn Emma nói "Cho dù tôi có ở bên người khác, cho dù tôi có đứa con của riêng mình thì sự dịu dàng của tôi dành cho em vẫn là mãi mãi" tôi liền đưa khăn giấy cho em ấy, dù đã xem đi xem lại thì đến đoạn đó em vẫn sẽ rơi lệ.
Tôi và em ấy không giống nhau, tôi không biết phải làm sao với em ấy, cũng bó tay trước những giọt nước mắt của em ấy. Tôi không thể nói em ấy nhạy cảm như vậy là tốt hay không tốt, bởi vì chính là em nên em mới hoàn mỹ.
Chỉ cần đó là em thì đều không có vấn đề gì.
Em ấy hoàn mỹ đấy, ai muốn nói gì thì nói.
Tôi vẫn không thích khóc, hay có thể nói là không quen khóc lóc.
Với tôi, nhập ngũ là việc rất vẻ vang. Đó là nói với tư cách một người đàn ông.
Em ấy lưu luyến tôi, tôi biết rõ. Nhưng tôi cũng ko ngờ tôi sẽ lưu luyến em ấy đến mức không thể ngăn được nước mắt rơi xuống.
Thật ra, đến khi tôi nhận ra thì tôi đã khóc đến mức không còn ra bộ dạng gì nữa.
Em ấy đứng bên cạnh tôi, cố gắng kìm nén không khóc, em ấy nhất định rất vui, cuối cùng tôi có thể thoải mái bộc lộ tâm tình của bản thân, không cần phải che giấu nữa.
Khi chỉ còn hai người chúng tôi, em lại khóc, em vừa đánh tôi vừa khóc nấc lên, lại nức nở bảo tôi làm em đau lòng, em không muốn bị bỏ lại một mình.
Em tức giận trừng mắt với tôi, tay thì siết chặt áo tôi, sau đó tự động chui vào lòng tôi, mắt em còn lấp lánh nước, thế mà còn ra lệnh không cho phép tôi khóc, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lúc em lại thì thầm nói, tôi khóc như vậy tim em cũng tan nát luôn rồi.
Tôi chỉ có thể cười mà hôn em, em bị hôn đến mơ mơ màng màng, còn phải níu lấy tóc tôi. Cuối cùng em vẫn đồng ý để tôi khóc nhưng lại không muốn tôi khóc thảm đến thế.
Ngoài miệng em ấy luôn nói năng rất sắc bén nhưng thật ra trong lòng lại rất mềm mại.
Em ấy không cho tôi rơi nước mắt cho nên em sẽ khóc luôn phần của cả hai người chúng tôi.
Cuộc sống trong quân đội khá vất vả đối với tôi, em ấy là chỗ dựa duy nhất của tôi. Bởi vì việc nhập ngũ, tôi và em ấy đã gây sự, đã cãi nhau, nhưng cuối cùng trong hai người thì vẫn phải có một người chịu thỏa hiệp.
Lần này, người đó là tôi.
Bởi vì nghĩ đến hai năm tới tôi không có em bên cạnh, em cũng không có tôi bên cạnh, tôi liền bỏ cuộc.
Tôi muốn bảo hộ đứa trẻ này thật tốt, làm sao tôi có thể yên lòng để em một mình trong cái thùng nhuộm khổng lồ này được?
Chúng tôi chia xa hai lần, nhưng không có lần nào bởi vì trục trặc trong chuyện tình cảm.
Tổng hợp lại cả quá trình rất khó khăn nhưng mỗi lần vượt qua được thì giống như cùng nhau sống sót sau hoạn nạn, có như vậy chúng tôi mới có thể càng quý trọng đối phương hơn.
Nhưng đối với tôi mà nói, định mệnh của tôi chính là em ấy.
Nếu tôi không có em ấy hay em ấy không có tôi, vậy thì chúng tôi thà rằng không tồn tại, bởi vì khi đó chúng tôi chỉ là không chết nhưng cũng không còn sống nữa.
Em là nhà của tôi, là nơi mà lúc nào tôi cũng có thể trở về.
Lại nói thì hơn mười năm cũng không có dài đến vậy, chúng tôi chưa từng vì chuyện con cái mà cảm thấy hối hận vì đã ở bên cạnh đối phương, chúng tôi đều sống vì tương lai của nhau.
Em là lý do quan trọng nhất khiến tôi yêu tha thiết thế giới này.
(1000 lượt thích, 2154 lượt bình luận)
[Jihye_Bunny's Mom]
Tôi và chồng tôi vừa mới cưới nhưng anh trai tôi và người yêu của ảnh đã bên nhau mười năm rồi.
Người yêu của anh tôi là đồng nghiệp của ảnh, tôi gọi anh ấy là anh trai nhỏ.
Đúng rồi, anh trai tôi thích một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa tốt. Tôi có thể tự hào mà nói như vậy.
Anh trai tôi rất yêu anh trai nhỏ, tất nhiên, anh trai nhỏ cũng rất yêu anh trai tôi.
Trước kia, mỗi lần anh trai nhỏ đến nhà chúng tôi, khi gặp mặt bố mẹ, anh ấy đều rất gượng gạo, giống như là muốn xin lỗi họ.
Tôi nghĩ anh ấy cảm thấy bởi vì mình nên mới khiến anh trai tôi trở nên không giống với cái gọi là "người bình thường" hẹn hò với con gái.
Khi anh trai tôi còn rất nhỏ, ảnh đã một thân một mình đến Seoul để theo đuổi giấc mơ của mình, bố tôi lại là một người rất nghiêm khắc, ông dội nước đá lên đầu, đả kích anh trai tôi nhưng lại chưa từng ngăn cản ảnh.
Bố tôi rất thương anh trai, chỉ là cách thể hiện của ông không giống với bình thường.
Ông không hề mong anh trai tôi bỏ cuộc bởi so với tôi, ông hiểu rõ con trai mình, một lần cả nhà ngồi nói chuyện phiếm, lúc này bố tôi đã hơi say rồi, ông nói nếu như anh trai tôi từ bỏ giấc mơ, vậy ảnh sẽ khổ sở là chết đi.
Bố tôi hiêủ anh trai tôi.
Bởi vì thế tôi tuyệt đối không nghĩ đến, khi anh trai tôi đưa anh trai nhỏ về, người chấp nhận đầu tiên là bố tôi.
Một tối nọ, anh trai nhỏ nói chuyện cùng bố tôi, lúc anh ấy đi ra thì hai mắt đỏ hoe, anh trai tôi nhìn qua một cái đã thấy đau lòng liền ôm anh trai nhỏ vào lòng dỗ dành. Tôi còn không biết xấu hổ mà lại gần hỏi hai người xảy ra chuyện gì, lúc bố tôi đi ra thì hai mắt cũng đỏ.
Sau này, mẹ tôi kể lại rằng, bố tôi đã nói với anh trai nhỏ, con không cần phải thấy áy náy khi ở bên cạnh con trai chú, vì chú biết nó thật sự rất yêu con, tình yêu vốn không có gì sai, nó đã quyết định người đó là con thì nó sẽ không thay đổi. Huống hồ nó cũng không tìm được ai đối tốt với nó, yêu nó, quan tâm nó như con.
Lúc đó tôi mới biết được bố tôi thật ra là một người đàn ông rất dịu dàng, ông thương anh trai tôi cho nên cũng thương anh trai nhỏ, người mà anh trai tôi yêu.
Anh trai nhỏ là người rất cẩn thận, anh ấy luôn vì anh trai tôi làm những chuyện nhỏ nhặt không ai để ý những chuyện đó lại rất quan trọng với anh trai tôi.
Anh ấy vì anh trai tôi mà uống ngụm nước đầu tiên. Anh trai tôi rất thận trọng bởi vì khi còn nhỏ ảnh đã bị tổn thương, sau này không thể nào khỏi hẳn nên ảnh hơi đề phòng với đồ uống đóng chai.
Anh trai tôi nói, mỗi lần anh trai nhỏ uống thử nước, ảnh đều cảm thấy anh trai nhỏ đang thay ảnh chào hỏi với tử thần. Anh trai tôi không cho anh trai nhỏ làm vậy, anh trai nhỏ cũng không cãi ảnh nhưng một lần rồi lại một lần, anh trai nhỏ vẫn sẽ vì anh trai tôi mà uống thử ngụm nước đầu tiên.
Anh trai nhỏ dùng sinh mệnh của mình để yêu anh trai tôi.
Đối với anh trai nhỏ, sự săn sóc của anh trai tôi cũng vượt xa đối với người khác. Khi bé cưng của tôi vừa mới ra đời, anh trai tôi đến siêu thị mua một lố áo thun, áo sơ mi cho bé, cho đến tận bây giờ ảnh thậm chí còn không biết rằng đối với một bé con thì mấy cái áo đó quá rộng đi.
Thế nhưng đối với anh trai nhỏ thì lại không như vậy, anh trai tôi sẽ để ý với mỗi màu tóc khác nhau thì anh trai nhỏ sẽ mặc quần áo với sắc màu khác nhau.
Anh trai nhỏ rất đẹp trai, bởi vì vậy nên trong một dịp đặc biệt anh ấy đội tóc giả mặc váy, tôi liền nảy ra ý làm nũng với anh trai tôi, tôi hỏi ảnh, em với anh trai nhỏ thì ai xinh.
Ảnh hơi sửng sốt, thành thật và cẩn thận phân tích cho tôi nghe mắt tôi đẹp thế nào, mắt anh trai nhỏ đẹp ra sao. "Hai kiểu đẹp này không giống nhau, sao có thể so sanh?" anh trai tôi nói.
Tôi không dính chiêu của ảnh, nhất định bắt ảnh chọn một, không ngoài dự đoán là ảnh chọn anh trai nhỏ nhưng tôi vẫn có chút thất vọng. Dù sao tôi cũng khá thích cách anh trai tôi thêm một tính từ ngay trước danh từ mà ảnh dùng để gọi bọn tôi, với tôi thì là "em gái thân yêu", đối với anh trai nhỏ thì ảnh dùng chữ "của tôi".
Lúc công việc của anh trai thuận lợi, tôi ghé qua ký túc xã của ảnh và anh trai nhỏ.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy phòng của anh trai tôi gọn gàng như vậy. Ảnh cười hề hề khoe khoang đó đều là công lao của anh trai nhỏ.
Tôi biết anh trai luôn khiến phòng ảnh trở nên bừa bãi. Bởi vì khi còn nhỏ ảnh đã vất vả, ở trong một căn phòng gọn gàng trống vắng sẽ khiến ảnh cảm thấy đặc biệt cô đơn, cái gì cũng không có. Nếu lộn xộn một chút thì anh trai tôi sẽ có cảm giác căn phòng được lấp đầy, ảnh không phải ở một mình.
Anh trai nhỏ xuất hiện thay thế cho những thứ đồ đạc bị vứt lung tung kia, bởi vì đã có anh trai nhỏ ở cùng anh trai tôi rồi.
Anh trai nhỏ không hay thể hiện trước mặt mọi người rằng anh ấy yêu anh trai tôi nhiều thế nào nhưng nếu có thể thì anh ấy làm đầu tiên.
Có một năm nọ, anh trai tôi về nhà, anh trai nhỏ cũng theo về. Tay anh trai nhỏ bị thương nên phải băng bó bằng một lớp thạch cao dày. Nửa đêm, anh trai tôi gõ cửa phòng tôi, gọi tất cả mọi người dậy, ảnh sốt ruột bảo anh trai nhỏ bị đau nên ảnh đưa anh ấy đi bệnh viện.
Tôi còn chẳng kịp thay quần áo, thấy anh trai tôi cõng anh trai nhỏ chạy đi, trong thâm tâm tôi càng hoảng sợ, cứ nghĩ là chân anh trai nhỏ bị thương nên vội vội vàng vàng đuổi theo hai người.
Một đường đến thẳng khoa cấp cứu của bệnh viện, bác sĩ chạy lại, nhìn qua hỏi chân anh trai nhỏ có chuyện gì.
Anh trai nhỏ nằm trên lưng anh trai tôi, vừa ngoan vừa mềm.
Anh trai tôi nói, chân không sao, tay bị đau.
Bác sĩ trừng mắt bảo, vậy cậu cõng cậu ta làm gì? Anh trai tôi cõng anh trai nhỏ nên mọi người đều nghĩ chân anh trai nhỏ bị đau.
Anh trai tôi cười hề hề, anh trai nhỏ được thay băng, cuối cùng vẫn là anh trai tôi cõng anh ấy về nhà.
Lúc anh trai tôi nhập ngũ, mỗi lần gọi điện về chỉ có 10 phút nói chuyện, đây là ưu tiên cho Đặc Binh.
Ảnh vội vàng gọi điện cho bố mẹ và tôi để báo bình an, sau đó lại gọi điện cho bố mẹ anh trai nhỏ cũng để báo bình an. Tất cả thời gian còn lại ảnh đều dành cho anh trai nhỏ.
Ảnh phải nghe được giọng nói của anh trai nhỏ thì mới tìm được nguồn năng lượng bất tận của mình.
Anh trai nhỏ không giống với những người khác, trước kia tôi không biết tại sao lại có cảm giác khang khác lúc anh trai nhỏ ôm người khác và lúc anh ấy ôm anh trai tôi, nhưng về sau tôi hiểu ra, anh trai nhỏ chính là anh trai nhỏ, chỉ cần như vậy đã khác biệt rồi.
Anh ấy là nguồn năng lượng của anh trai tôi, là sức mạnh của anh trai tôi.
Ngày tôi kết hôn, anh trai tôi và anh trai nhỏ cũng đến.
Có một năm nọ, anh trai tôi về nhà, anh trai nhỏ cũng theo về. Tay anh trai nhỏ bị thương nên phải băng bó bằng một lớp thạch cao dày. Nửa đêm, anh trai tôi gõ cửa phòng tôi, gọi tất cả mọi người dậy, ảnh sốt ruột bảo anh trai nhỏ bị đau nên ảnh đưa anh ấy đi bệnh viện.
Tôi còn chẳng kịp thay quần áo, thấy anh trai tôi cõng anh trai nhỏ chạy đi, trong thâm tâm tôi càng hoảng sợ, cứ nghĩ là chân anh trai nhỏ bị thương nên vội vội vàng vàng đuổi theo hai người.
Một đường đến thẳng khoa cấp cứu của bệnh viện, bác sĩ chạy lại, nhìn qua hỏi chân anh trai nhỏ có chuyện gì.
Anh trai nhỏ nằm trên lưng anh trai tôi, vừa ngoan vừa mềm.
Anh trai tôi nói, chân không sao, tay bị đau.
Bác sĩ trừng mắt bảo, vậy cậu cõng cậu ta làm gì? Anh trai tôi cõng anh trai nhỏ nên mọi người đều nghĩ chân anh trai nhỏ bị đau.
Anh trai tôi cười hề hề, anh trai nhỏ được thay băng, cuối cùng vẫn là anh trai tôi cõng anh ấy về nhà.
Lúc anh trai tôi nhập ngũ, mỗi lần gọi điện về chỉ có 10 phút nói chuyện, đây là ưu tiên cho Đặc Binh.
Ảnh vội vàng gọi điện cho bố mẹ và tôi để báo bình an, sau đó lại gọi điện cho bố mẹ anh trai nhỏ cũng để báo bình an. Tất cả thời gian còn lại ảnh đều dành cho anh trai nhỏ.
Ảnh phải nghe được giọng nói của anh trai nhỏ thì mới tìm được nguồn năng lượng bất tận của mình.
Anh trai nhỏ không giống với những người khác, trước kia tôi không biết tại sao lại có cảm giác khang khác lúc anh trai nhỏ ôm người khác và lúc anh ấy ôm anh trai tôi, nhưng về sau tôi hiểu ra, anh trai nhỏ chính là anh trai nhỏ, chỉ cần như vậy đã khác biệt rồi.
Anh ấy là nguồn năng lượng của anh trai tôi, là sức mạnh của anh trai tôi.
Ngày tôi kết hôn, anh trai tôi và anh trai nhỏ cũng đến.
Trong lần chụp ảnh cuối cùng, anh trai tôi và anh trai nhỏ đứng cạnh nhau, họ đứng ở xa xa phía sau, nhìn rất hạnh phúc.
Tôi và bố mẹ đều không trách anh trai tôi một mình chạy ra phía sau tìm anh trai nhỏ, chúng tôi đều biết ảnh cần anh trai nhỏ, nếu ảnh không thể làm nũng với bố mẹ nữa thì cứ làm vậy với anh trai nhỏ đi.
Anh trai tôi muốn giữ chặt anh trai nhỏ.
Trước đây thật lâu đã có nhiều chuyện không hay xảy ra, cuối cùng chỉ còn anh trai tôi và anh trai nhỏ ở lại bên nhau, có lẽ bởi vì vậy nên sự gắn bó giữa hai người bọn họ mạnh mẽ hơn bất kì thứ gì.
Qua một đoạn thời gian dài như vậy, cảm xúc có lúc lên lúc xuống nhưng tình cảm thì càng ngày càng sâu nặng, cũng giống như loại vang đỏ mà anh trai nhỏ ưa thích, để càng lâu càng ngon. Mỗi khi ở cạnh nhau, cả hai người đều tự mài mòn những góc cạnh sắc nhọn của mình để không tổn thương đối phương.
Con cái không phải là chất xúc tác để phát triển tình yêu, anh trai tôi và anh trai nhỏ là ví dụ tốt nhất.
Đối với hai người bọn họ, chúng ta đều là người ngoài cuộc. Chúng ta vì họ mà cảm động, vậy tại sao họ lại có thể không rung động vì nhau?
Tôi muốn họ là đứa trẻ của nhau.
Họ sẽ cho đối phương sự cưng chiều và chỗ dựa vững chắc như cách mà họ dành đứa trẻ của mình.
Cuối cùng, tôi không thể thay họ nói một câu mãi mãi nhưng tôi vẫn cho rằng, ít nhất dưới cái nhìn của một đứa em gái, hai người họ đáng giá với hai chữ "mãi mãi".
(1100 lượt thích, 218 lượt bình luận)
[Changmin88]
Tôi không rõ chủ đề cho lắm, có phải mọi người hỏi rằng liệu giữ gìn được một mối quan hệ trong suốt mười năm mà không cần đến con cái thì có phải là một kì tích hay không?
Tôi nghĩ rằng đó là một kì tích. Bởi vì để tạo nên kì tích này không phải chỉ có mình tôi hoặc mình anh ấy, mà phải là cả hai chúng tôi.
Đối với anh ấy, tôi vô cùng ỷ lại, tôi là một đứa nhỏ bốc đồng.
Thế mà anh ấy cứ cố chấp cho rằng tôi là một người hoàn mỹ đấy.
Chúng tôi thường cãi nhau, nhưng theo tôi thì đó cũng không giống cãi nhau lắm, kiểu như tranh luận thì đúng hơn.
Dù sao chúng tôi cũng rất khác nhau.
Cảm ơn mỗi một giây một phút của cuộc gặp gỡ ngày ấy, đối với anh ấy, đối với tôi, được gặp nhau chính là định mệnh. Chúng tôi là hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau nhưng chúng tôi lại luôn cùng nhau đi về một hướng, là hai đường thẳng song song mãi mãi đi bên cạnh đối phương.
Từ quá khứ cho đến hiện tại, có rất nhiều người mong mỏi tôi có thể tiết lộ về người yêu của tôi.
Tôi lại không thể dùng bất kì từ ngữ nào để miêu tả một cách đúng nhất về anh ấy, anh là người có nhiều khía cạnh và vô cùng tốt đẹp. Nếu là ban ngày thì anh là thái dương chói lọi, nếu là đêm tối thì anh sẽ là nguồn sáng dịu dàng. Trong hai người chúng tôi, tôi thường được ví như cái bóng, đó không phải là vì tôi cúi mình đứng sau anh, làm cái bóng mờ nhạt của anh mà là vì tôi thật lòng biết ơn sự tồn tại của anh, nhờ có anh mà tôi cũng có thể tỏa sáng, cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh ấy là ánh sáng rực rỡ nhất.
Cho đến khi đi hết cuộc đời này, tôi vẫn sẽ ghi nhớ rằng mình đã may mắn đến thế nào khi được gặp anh ấy. Chúng tôi yêu nhau khi còn là những đứa trẻ, dù anh lớn hơn tôi hai tuổi thì khi ấy anh vẫn chỉ là một thằng nhóc mà thôi.
Nói một cách khách quan, so với anh ấy, tôi được cha mẹ bảo bọc rất kĩ.
Thế mà khi chỉ mới là một đứa trẻ, anh ấy đã có quyết tâm phải bảo vệ tôi.
Một thằng nhóc muốn bảo vệ một nhóc tì khác, có vẻ phải cần rất nhiều dũng khí. Thật sự, anh ấy cũng vì điều này mà hy sinh rất nhiều.
Bởi vì anh ấy không nói nên nhiều người sẽ không biết. Nhưng thực sự, anh vẫn luôn luôn một lòng bảo hộ tôi, khi làm việc, anh ấy là một người đội trưởng mẫu mực, khi chỉ có hai người chúng tôi, anh ấy là một người yêu tuyệt vời.
Tôi vẫn luôn lo lắng rằng những gì tôi làm vì anh là không đủ, bởi vậy nếu có thể vì anh mà làm điều gì thì tôi đều sẽ làm, cho dù đối với anh đó chỉ là một chuyện cỏn con, nhưng đó cũng là chút phép thuật tạo nên chiến thắng của tôi. Nói như vậy thì có hơi kiêu ngạo nhưng thật sự không có bất kì người nào hiểu rõ những điều nhỏ nhặt xung quanh anh hơn tôi.
Anh ấy luôn bao dung sự tùy hứng của tôi,
Nếu chỉ là thích tạm bợ thì sẽ làm càn, nếu là thực sự yêu thương thì sẽ biết kiềm chế.
Trước kia, anh ấy sẽ đi mua đồ ăn vặt cho tôi lúc nửa đêm, tôi thì dù lúc đó đã mệt đến mức không muốn động tay động chân nhưng vẫn cố ý ghi ra một cái danh sách dài thật dài, chi tiết đến từng cái tên của món đồ cùng kích cỡ đóng gói.
Khi anh ấy đi mua đồ, lúc nào cũng cẩn thận là chọn lựa, lọ mọ trong siêu thị lúc nửa đêm cùng một giỏ đồ thật lớn, có người bình thường nào như thế không.
Nhưng anh vẫn luôn vì tôi mà làm vậy.
Thậm chí đến tận bây giờ, anh ấy vẫn còn cảm thán với tôi, chà, cục cưng, anh không biết là anh nghe lời vậy luôn nha.
Trước đây, bởi vì công việc mà tôi phải đến một nơi rất xa trong một thời gian ngắn.
Anh ấy cố gắng lái xe đến thăm tôi, cả một đoạn đường dài thật dài, nhưng đến nơi anh lại gặp rắc rối bởi vì chỗ đó không có phòng để cho anh có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Lại còn bởi vì hoàn cảnh đặc thù nên anh ấy không thể để người khác phát hiện ra.
Dù quan tâm anh nhưng tính tình tôi lại không được tự nhiên, tôi đã nói, anh đến làm gì, anh đừng có đến.
Anh ấy thì luôn bao dung cho cái sự không được tự nhiên này của tôi, anh ây vẫn cứ đến, không chỉ một lần mà còn cả những lần khác tôi đi làm việc xa nhà, anh sẽ luôn đến thăm tôi.
Đôi khi tôi sẽ bị người lạ bắt chuyện khi ở trên máy bay, cho đến khi chạm đến điểm tận cùng trong giới hạn của sự nhẫn nại, tôi sẽ đổi chỗ với anh ấy, cũng có lúc anh ấy đã ngủ rồi nhưng chỉ cần tôi vừa gọi là anh sẽ lập tức tỉnh, lại còn hoàn toàn không do dự mà đổi chỗ với tôi.
Vé máy bay của chúng tôi lúc nào cũng là hai ghế cạnh nhau.
Đối với công việc chung của hai chúng tôi, anh ấy là một người rất nghiêm túc và chân thành.
Anh ấy sẽ không vì tình riêng mà thiên vị, nếu anh ấy làm sai thì anh ấy sẽ xin lỗi, nếu tôi làm sai thì anh ấy cũng sẽ không bao che.
Nhưng anh ấy cũng sẽ không lập tức mắng tôi nếu tôi làm sai động tác, cũng sẽ không quát nạt người khác, anh ấy luôn là người tích cực hướng về phía trước, lúc nào cũng động viên cổ vũ mọi người.
Tôi hi vọng mỗi một bài hát mà tôi viết ra đều là dành riêng cho anh, cho dù đó là một bài hát buồn hay là một bài hát vui vẻ, thậm chí chỉ là một bài hát bình thường đơn giản. Mỗi một lời ca đều được tôi viết ra cho anh, mỗi câu mỗi chữ, tôi hy vọng rằng, có thể là anh hoặc tôi, có thể là một ca sĩ tiềm năng nào đó, một ngày nào đó sẽ hát lên tình yêu mà tôi dành cho anh.
Tôi có thể vì anh mà làm được gì nữa đây?
Tôi không biết tại sao lại phải đi cân đong đo đếm một cuộc đời, một con người, tại sao lại phải so sánh anh ấy với những giá trị khác.
Tôi sẽ làm những điều có thể làm vì anh, cho anh những điều mà anh muốn.
Đây chính là tình yêu của tôi.
Có đôi khi tôi sẽ lên mạng xã hội, lặng lẽ đăng một bức ảnh vu vơ mang theo tâm tình của một thiếu nữ đang yêu, thật ra... những bức ảnh đó đều là kỉ niệm cho tình yêu của chúng tôi.
Người khác nhìn vào chỉ thấy một cảnh biển, là cảnh biển mà qua đôi mắt tôi nhưng thực tế, đó là khoảng biển trời anh đã cùng tôi ngắm nhìn, cùng tôi tìm ra những giấc mơ nho nhỏ trong cuộc sống bình lặng này.
Hoa anh đào ban đêm không chỉ đơn giản là ban đêm đi ngắm hoa anh đào, là tôi cùng anh ấy đi ngắm hoa, cùng nhau trải qua một đêm đầy hoa như trong truyện cổ tích..
Có lẽ giống như anh ấy từng nói, cứu công chúa không nhất định phải là hoàng tử, đó cũng có thể là một chàng trai tốt bụng mà thôi.
Anh ấy chính là chàng trai tốt bụng kia.
Anh ấy là một người bình thường như những người bình thường khác. Những thành công của anh không phải tự nhiên mà có, đó thành quả được tạo nên bởi nỗ lực không ngừng và tài năng của anh. Bởi vì vậy nên anh ấy mới có thể tỏa sáng rực rỡ.
Tôi muốn mọi người đừng quên rằng, thật ra anh ấy cũng chỉ là một người bình thường.
Nếu như có điều gì tôi bất mãn với anh ấy thì chỉ là anh ấy lúc nào cũng quá kiên cường, lúc nào cũng không biết chăm sóc bản thân thật tốt.
Anh ấy rất dễ bị tổn thương, có lúc chỉ là một vết trầy nhỏ nhưng cũng có lúc gãy cả xương.
Tôi đã nhiều lần trách anh ấy không biết quý trọng bản thân, thế nhưng người đàn ông này cứ như một đứa trẻ, nghe xong lần này thì lần sau vẫn như cũ.
Tôi bó tay, không có cách nào với anh ấy.
Tôi mong anh ấy luôn luôn khỏe mạnh, cùng tôi sống thật lâu, không bệnh không tật, có thể cùng nhau vượt qua thời gian sau này thật vui vẻ.
Anh ấy là mặt trời, trái đất xoay quanh mặt trời, tôi là một phần của thế giới này, vậy nên tôi cũng xoay quanh anh.
Tôi cho rằng vốn phải như vậy đấy.
Anh ấy đã phải chịu rất nhiều khổ cực, cũng đã phải nhận lấy rất nhiều tổn thương. Anh đã từng ngồi một mình trong phòng hút thuốc, một mình chống chọi với tất cả đau thương.
Nhưng tôi chỉ muốn nói với anh, đau thương sẽ không bao giờ biến mất chỉ vì anh không để ý đến nó.
Tôi hy vọng tôi có thể lớn lên, có thể để anh dựa dẫm vào tôi.
Đã có lúc, tôi muốn làm bờ mi của anh, để nhìn thấy những giọt nước mắt mà anh đang kìm nén, muốn làm hầu kết của anh, để nghe được những điều mà anh ấy không thể nói ra.
Giờ thì tôi đã làm được.
Mặc dù tôi đã luôn như vậy rồi.
Nói một vòng lại không nhắc đến con cái, chúng tôi chính là ví dụ tốt nhất đây, không có con nhưng vẫn yêu thương nhau.
Có một năm nọ, chúng tôi cùng nhau chụp hình trên đỉnh tòa tháp cao nhất thế giới, lúc đăng hình tôi vì chút tâm tư mà thêm hashtag "chúng tôi", ước nguyện một điều rất viễn vông, mãi mãi.
Tôi muốn cùng anh ấy cố gắng, muốn chúng tôi cùng đi với nhau mãi mãi.
Tôi và bố mẹ đều không trách anh trai tôi một mình chạy ra phía sau tìm anh trai nhỏ, chúng tôi đều biết ảnh cần anh trai nhỏ, nếu ảnh không thể làm nũng với bố mẹ nữa thì cứ làm vậy với anh trai nhỏ đi.
Anh trai tôi muốn giữ chặt anh trai nhỏ.
Trước đây thật lâu đã có nhiều chuyện không hay xảy ra, cuối cùng chỉ còn anh trai tôi và anh trai nhỏ ở lại bên nhau, có lẽ bởi vì vậy nên sự gắn bó giữa hai người bọn họ mạnh mẽ hơn bất kì thứ gì.
Qua một đoạn thời gian dài như vậy, cảm xúc có lúc lên lúc xuống nhưng tình cảm thì càng ngày càng sâu nặng, cũng giống như loại vang đỏ mà anh trai nhỏ ưa thích, để càng lâu càng ngon. Mỗi khi ở cạnh nhau, cả hai người đều tự mài mòn những góc cạnh sắc nhọn của mình để không tổn thương đối phương.
Con cái không phải là chất xúc tác để phát triển tình yêu, anh trai tôi và anh trai nhỏ là ví dụ tốt nhất.
Đối với hai người bọn họ, chúng ta đều là người ngoài cuộc. Chúng ta vì họ mà cảm động, vậy tại sao họ lại có thể không rung động vì nhau?
Tôi muốn họ là đứa trẻ của nhau.
Họ sẽ cho đối phương sự cưng chiều và chỗ dựa vững chắc như cách mà họ dành đứa trẻ của mình.
Cuối cùng, tôi không thể thay họ nói một câu mãi mãi nhưng tôi vẫn cho rằng, ít nhất dưới cái nhìn của một đứa em gái, hai người họ đáng giá với hai chữ "mãi mãi".
(1100 lượt thích, 218 lượt bình luận)
[Changmin88]
Tôi không rõ chủ đề cho lắm, có phải mọi người hỏi rằng liệu giữ gìn được một mối quan hệ trong suốt mười năm mà không cần đến con cái thì có phải là một kì tích hay không?
Tôi nghĩ rằng đó là một kì tích. Bởi vì để tạo nên kì tích này không phải chỉ có mình tôi hoặc mình anh ấy, mà phải là cả hai chúng tôi.
Đối với anh ấy, tôi vô cùng ỷ lại, tôi là một đứa nhỏ bốc đồng.
Thế mà anh ấy cứ cố chấp cho rằng tôi là một người hoàn mỹ đấy.
Chúng tôi thường cãi nhau, nhưng theo tôi thì đó cũng không giống cãi nhau lắm, kiểu như tranh luận thì đúng hơn.
Dù sao chúng tôi cũng rất khác nhau.
Cảm ơn mỗi một giây một phút của cuộc gặp gỡ ngày ấy, đối với anh ấy, đối với tôi, được gặp nhau chính là định mệnh. Chúng tôi là hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau nhưng chúng tôi lại luôn cùng nhau đi về một hướng, là hai đường thẳng song song mãi mãi đi bên cạnh đối phương.
Từ quá khứ cho đến hiện tại, có rất nhiều người mong mỏi tôi có thể tiết lộ về người yêu của tôi.
Tôi lại không thể dùng bất kì từ ngữ nào để miêu tả một cách đúng nhất về anh ấy, anh là người có nhiều khía cạnh và vô cùng tốt đẹp. Nếu là ban ngày thì anh là thái dương chói lọi, nếu là đêm tối thì anh sẽ là nguồn sáng dịu dàng. Trong hai người chúng tôi, tôi thường được ví như cái bóng, đó không phải là vì tôi cúi mình đứng sau anh, làm cái bóng mờ nhạt của anh mà là vì tôi thật lòng biết ơn sự tồn tại của anh, nhờ có anh mà tôi cũng có thể tỏa sáng, cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Anh ấy là ánh sáng rực rỡ nhất.
Cho đến khi đi hết cuộc đời này, tôi vẫn sẽ ghi nhớ rằng mình đã may mắn đến thế nào khi được gặp anh ấy. Chúng tôi yêu nhau khi còn là những đứa trẻ, dù anh lớn hơn tôi hai tuổi thì khi ấy anh vẫn chỉ là một thằng nhóc mà thôi.
Nói một cách khách quan, so với anh ấy, tôi được cha mẹ bảo bọc rất kĩ.
Thế mà khi chỉ mới là một đứa trẻ, anh ấy đã có quyết tâm phải bảo vệ tôi.
Một thằng nhóc muốn bảo vệ một nhóc tì khác, có vẻ phải cần rất nhiều dũng khí. Thật sự, anh ấy cũng vì điều này mà hy sinh rất nhiều.
Bởi vì anh ấy không nói nên nhiều người sẽ không biết. Nhưng thực sự, anh vẫn luôn luôn một lòng bảo hộ tôi, khi làm việc, anh ấy là một người đội trưởng mẫu mực, khi chỉ có hai người chúng tôi, anh ấy là một người yêu tuyệt vời.
Tôi vẫn luôn lo lắng rằng những gì tôi làm vì anh là không đủ, bởi vậy nếu có thể vì anh mà làm điều gì thì tôi đều sẽ làm, cho dù đối với anh đó chỉ là một chuyện cỏn con, nhưng đó cũng là chút phép thuật tạo nên chiến thắng của tôi. Nói như vậy thì có hơi kiêu ngạo nhưng thật sự không có bất kì người nào hiểu rõ những điều nhỏ nhặt xung quanh anh hơn tôi.
Anh ấy luôn bao dung sự tùy hứng của tôi,
Nếu chỉ là thích tạm bợ thì sẽ làm càn, nếu là thực sự yêu thương thì sẽ biết kiềm chế.
Trước kia, anh ấy sẽ đi mua đồ ăn vặt cho tôi lúc nửa đêm, tôi thì dù lúc đó đã mệt đến mức không muốn động tay động chân nhưng vẫn cố ý ghi ra một cái danh sách dài thật dài, chi tiết đến từng cái tên của món đồ cùng kích cỡ đóng gói.
Khi anh ấy đi mua đồ, lúc nào cũng cẩn thận là chọn lựa, lọ mọ trong siêu thị lúc nửa đêm cùng một giỏ đồ thật lớn, có người bình thường nào như thế không.
Nhưng anh vẫn luôn vì tôi mà làm vậy.
Thậm chí đến tận bây giờ, anh ấy vẫn còn cảm thán với tôi, chà, cục cưng, anh không biết là anh nghe lời vậy luôn nha.
Trước đây, bởi vì công việc mà tôi phải đến một nơi rất xa trong một thời gian ngắn.
Anh ấy cố gắng lái xe đến thăm tôi, cả một đoạn đường dài thật dài, nhưng đến nơi anh lại gặp rắc rối bởi vì chỗ đó không có phòng để cho anh có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Lại còn bởi vì hoàn cảnh đặc thù nên anh ấy không thể để người khác phát hiện ra.
Dù quan tâm anh nhưng tính tình tôi lại không được tự nhiên, tôi đã nói, anh đến làm gì, anh đừng có đến.
Anh ấy thì luôn bao dung cho cái sự không được tự nhiên này của tôi, anh ây vẫn cứ đến, không chỉ một lần mà còn cả những lần khác tôi đi làm việc xa nhà, anh sẽ luôn đến thăm tôi.
Đôi khi tôi sẽ bị người lạ bắt chuyện khi ở trên máy bay, cho đến khi chạm đến điểm tận cùng trong giới hạn của sự nhẫn nại, tôi sẽ đổi chỗ với anh ấy, cũng có lúc anh ấy đã ngủ rồi nhưng chỉ cần tôi vừa gọi là anh sẽ lập tức tỉnh, lại còn hoàn toàn không do dự mà đổi chỗ với tôi.
Vé máy bay của chúng tôi lúc nào cũng là hai ghế cạnh nhau.
Đối với công việc chung của hai chúng tôi, anh ấy là một người rất nghiêm túc và chân thành.
Anh ấy sẽ không vì tình riêng mà thiên vị, nếu anh ấy làm sai thì anh ấy sẽ xin lỗi, nếu tôi làm sai thì anh ấy cũng sẽ không bao che.
Nhưng anh ấy cũng sẽ không lập tức mắng tôi nếu tôi làm sai động tác, cũng sẽ không quát nạt người khác, anh ấy luôn là người tích cực hướng về phía trước, lúc nào cũng động viên cổ vũ mọi người.
Tôi hi vọng mỗi một bài hát mà tôi viết ra đều là dành riêng cho anh, cho dù đó là một bài hát buồn hay là một bài hát vui vẻ, thậm chí chỉ là một bài hát bình thường đơn giản. Mỗi một lời ca đều được tôi viết ra cho anh, mỗi câu mỗi chữ, tôi hy vọng rằng, có thể là anh hoặc tôi, có thể là một ca sĩ tiềm năng nào đó, một ngày nào đó sẽ hát lên tình yêu mà tôi dành cho anh.
Tôi có thể vì anh mà làm được gì nữa đây?
Tôi không biết tại sao lại phải đi cân đong đo đếm một cuộc đời, một con người, tại sao lại phải so sánh anh ấy với những giá trị khác.
Tôi sẽ làm những điều có thể làm vì anh, cho anh những điều mà anh muốn.
Đây chính là tình yêu của tôi.
Có đôi khi tôi sẽ lên mạng xã hội, lặng lẽ đăng một bức ảnh vu vơ mang theo tâm tình của một thiếu nữ đang yêu, thật ra... những bức ảnh đó đều là kỉ niệm cho tình yêu của chúng tôi.
Người khác nhìn vào chỉ thấy một cảnh biển, là cảnh biển mà qua đôi mắt tôi nhưng thực tế, đó là khoảng biển trời anh đã cùng tôi ngắm nhìn, cùng tôi tìm ra những giấc mơ nho nhỏ trong cuộc sống bình lặng này.
Hoa anh đào ban đêm không chỉ đơn giản là ban đêm đi ngắm hoa anh đào, là tôi cùng anh ấy đi ngắm hoa, cùng nhau trải qua một đêm đầy hoa như trong truyện cổ tích..
Có lẽ giống như anh ấy từng nói, cứu công chúa không nhất định phải là hoàng tử, đó cũng có thể là một chàng trai tốt bụng mà thôi.
Anh ấy chính là chàng trai tốt bụng kia.
Anh ấy là một người bình thường như những người bình thường khác. Những thành công của anh không phải tự nhiên mà có, đó thành quả được tạo nên bởi nỗ lực không ngừng và tài năng của anh. Bởi vì vậy nên anh ấy mới có thể tỏa sáng rực rỡ.
Tôi muốn mọi người đừng quên rằng, thật ra anh ấy cũng chỉ là một người bình thường.
Nếu như có điều gì tôi bất mãn với anh ấy thì chỉ là anh ấy lúc nào cũng quá kiên cường, lúc nào cũng không biết chăm sóc bản thân thật tốt.
Anh ấy rất dễ bị tổn thương, có lúc chỉ là một vết trầy nhỏ nhưng cũng có lúc gãy cả xương.
Tôi đã nhiều lần trách anh ấy không biết quý trọng bản thân, thế nhưng người đàn ông này cứ như một đứa trẻ, nghe xong lần này thì lần sau vẫn như cũ.
Tôi bó tay, không có cách nào với anh ấy.
Tôi mong anh ấy luôn luôn khỏe mạnh, cùng tôi sống thật lâu, không bệnh không tật, có thể cùng nhau vượt qua thời gian sau này thật vui vẻ.
Anh ấy là mặt trời, trái đất xoay quanh mặt trời, tôi là một phần của thế giới này, vậy nên tôi cũng xoay quanh anh.
Tôi cho rằng vốn phải như vậy đấy.
Anh ấy đã phải chịu rất nhiều khổ cực, cũng đã phải nhận lấy rất nhiều tổn thương. Anh đã từng ngồi một mình trong phòng hút thuốc, một mình chống chọi với tất cả đau thương.
Nhưng tôi chỉ muốn nói với anh, đau thương sẽ không bao giờ biến mất chỉ vì anh không để ý đến nó.
Tôi hy vọng tôi có thể lớn lên, có thể để anh dựa dẫm vào tôi.
Đã có lúc, tôi muốn làm bờ mi của anh, để nhìn thấy những giọt nước mắt mà anh đang kìm nén, muốn làm hầu kết của anh, để nghe được những điều mà anh ấy không thể nói ra.
Giờ thì tôi đã làm được.
Mặc dù tôi đã luôn như vậy rồi.
Nói một vòng lại không nhắc đến con cái, chúng tôi chính là ví dụ tốt nhất đây, không có con nhưng vẫn yêu thương nhau.
Có một năm nọ, chúng tôi cùng nhau chụp hình trên đỉnh tòa tháp cao nhất thế giới, lúc đăng hình tôi vì chút tâm tư mà thêm hashtag "chúng tôi", ước nguyện một điều rất viễn vông, mãi mãi.
Tôi muốn cùng anh ấy cố gắng, muốn chúng tôi cùng đi với nhau mãi mãi.
(1200 lượt thích, 206 bình luận)
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xin chào, tôi viết những dòng này khi đang beta cho “10 năm” - tên gọi tắt tôi đặt cho chiếc fic này.
Nếu “Bắt nhịp” tôi edit trong 2 buổi tối thì “10 năm” đã được tôi ngâm suốt 3 tháng, chỗ dừng lại lâu nhất là ở phần của yunho2154. Tôi bị lấn cấn ở một chỗ, lúc đó hình tượng của Changmin trong fic khác biệt rất nhiều với Changmin trong tâm trí tôi thành ra hứng thú edit bị giảm đi rất nhiều. Vào một ngày nọ (không đẹp trời lắm) tôi quyết định phải vượt qua rào cản đó và cuối cùng tôi đã hoàn thành 5/6 đoạn đường còn lại trong 4 ngày.
Như tôi vẫn hay nói, fanfic non-au là một thể loại hay ho, khó viết và đặc biệt độc hại. Chính là loại fic mà fan đọc vào sẽ xoắn xít đến già còn non-fan đọc vào lại chẳng có cảm giác gì lắm. “10 năm” có thể liệt vào thể loại non-au và những sự kiện có thật được nhắc lại trong fic khiến tôi bắt đầu suy nghĩ rất nhiều. Không phải theo cái cách mà fic diễn giải, chỉ là nhìn nhận sâu xa hơn về những sự kiện đó.
Nói cho cùng, những moment chất lượng nhất của HoMin đến từ hành động của hai người chứ không phải là lời nói hay fan service. Như 2 năm xa cách vì thực hiện nghĩa vụ quân sự, sự kín đáo của Yunho và Changmin đã khiến tôi chẳng còn mấy niềm tin vào việc sẽ được phát đường, đến ngày đám cưới của Jihye, niềm kinh hỉ mà 2 người đem lại cho tôi còn lớn hơn bất kì điều gì mà tôi mong đợi. Hay như chuyện Changmin uống thử nước cho Yunho. Đến cả việc Yunho hay hút thuốc (bây giờ thì không còn như thế nữa rồi), rồi cả tay Changmin bị thương.
Nếu “Bắt nhịp” tôi edit trong 2 buổi tối thì “10 năm” đã được tôi ngâm suốt 3 tháng, chỗ dừng lại lâu nhất là ở phần của yunho2154. Tôi bị lấn cấn ở một chỗ, lúc đó hình tượng của Changmin trong fic khác biệt rất nhiều với Changmin trong tâm trí tôi thành ra hứng thú edit bị giảm đi rất nhiều. Vào một ngày nọ (không đẹp trời lắm) tôi quyết định phải vượt qua rào cản đó và cuối cùng tôi đã hoàn thành 5/6 đoạn đường còn lại trong 4 ngày.
Như tôi vẫn hay nói, fanfic non-au là một thể loại hay ho, khó viết và đặc biệt độc hại. Chính là loại fic mà fan đọc vào sẽ xoắn xít đến già còn non-fan đọc vào lại chẳng có cảm giác gì lắm. “10 năm” có thể liệt vào thể loại non-au và những sự kiện có thật được nhắc lại trong fic khiến tôi bắt đầu suy nghĩ rất nhiều. Không phải theo cái cách mà fic diễn giải, chỉ là nhìn nhận sâu xa hơn về những sự kiện đó.
Nói cho cùng, những moment chất lượng nhất của HoMin đến từ hành động của hai người chứ không phải là lời nói hay fan service. Như 2 năm xa cách vì thực hiện nghĩa vụ quân sự, sự kín đáo của Yunho và Changmin đã khiến tôi chẳng còn mấy niềm tin vào việc sẽ được phát đường, đến ngày đám cưới của Jihye, niềm kinh hỉ mà 2 người đem lại cho tôi còn lớn hơn bất kì điều gì mà tôi mong đợi. Hay như chuyện Changmin uống thử nước cho Yunho. Đến cả việc Yunho hay hút thuốc (bây giờ thì không còn như thế nữa rồi), rồi cả tay Changmin bị thương.
Vừa edit vừa hồi tưởng lại rất nhiều sự kiện như thế, những sự kiện mà chúng ta có thể biết (bởi vì hẳn là còn nhiều điều mà fan không thể biết được nữa), tôi tự hỏi những năm tháng ấy có đổi lại một đời hạnh phúc cùng nhau như trong fic được không? Thế giới liệu có dịu dàng với hai người đàn ông mà tôi yêu thương được không?
0 nhận xét