[Fanfic - Edit] ÁNH TRĂNG VÌ EM MÀ ĐẾN (MachiAka)

2/24/2021 05:16:00 CH

ÁNH TRĂNG VÌ EM MÀ ĐẾN

AuthorFeigen

Link: AO3

Dịch bởi: QT, Google | Edit: Meichan

Rating: Not Rated

Category: M/M

Relationships: Machida Keita/Akaso Eiji | 町田啓太/赤楚衛二 | 赤楚衛二/町田啓太 | 町赤

Chú ý: 

  • Đây là fanfic RPS / ship diễn viên, bạn đã được cảnh báo trước. 
  • Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả, xin vui lòng không repost dưới mọi hình thức. 
  • Bản edit chỉ đảm bảo chính xác 70%.




Akaso ngủ gật trên xe bus đang di chuyển của đoàn phim.


Từ nơi tập trung đến địa điểm quay phim mất hơn nửa tiếng đi đường. Bởi vì hôm qua không ngủ được nên lúc xe của công ty đến đón, anh quản lý còn quan tâm hỏi han xem cậu có chuyện gì không. 


"Không sao ạ." Lúc ấy bản thân thì xua tay cười cười. 


Hiện tại cậu lại dựa đầu vào cửa sổ, ngủ say sưa. 


Machida ngồi cạnh cậu. 


Machida và Akaso cùng ngồi một chỗ ở hàng ghế đôi thứ hai của xe. 


Akaso mặc áo len màu đen, phong cách rất bình thường, vành mũ kéo thấp che khuất hơn nửa khuôn mặt. 


Bên trong xe rất yên tĩnh, dường như mọi người cũng đang nghỉ ngơi, Machida thôi nhìn ngắm khung cảnh xa xăm ngoài cửa sổ, ánh mắt anh đáp xuống đường cằm gầy gò lộ ra của Akaso, sau đó lại lướt lên đôi môi hơi hé mở. 


Bọn họ ngồi sát nhau, nhiệt độ cơ thể của Akaso xuyên qua lớp quần áo truyền đến Machida. Độ ấm trên xe vừa vặn, mới đầu Akaso còn mang theo hơi lạnh đầu đông vào chỗ ngồi, bây giờ anh cảm giác được dường như cậu đã ấm áp hơn một chút. Akaso giống như ngủ thật, động tác vòng tay ôm chặt cơ thể mang tính phòng thủ cũng chậm rãi buông lỏng. Machida gấp chiếc khăn quàng cổ đã được anh cởi bỏ từ lúc lên xe, khẽ khàng nhét vào khoảng trống bên dưới cổ Akaso, đỡ đầu cậu về tư thế thật ngay ngắn. 


Xong xuôi Machida thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị chợp mắt nghỉ ngơi thì bắt gặp ánh mắt của một nhân viên trong đoàn đang ngồi ở hàng ghế phía trước bên trái, đối phương gửi đến anh ánh mắt "quả-nhiên-là-Kurosawa-san", Machida thản nhiên đáp lại bằng một nụ cười lịch sự sau đó nhắm mắt lại.


Hóa ra con người thật sự có thể nằm mơ giữa ban ngày. 


Giống như một loại phản xạ có điều kiện, cơ thể nhận biết được xe đã dừng lại nên Akaso cũng tỉnh dậy. Cậu mở mắt ra, thấy Machida đang cười với mình, Akaso hơi bối rối nên đưa tay ra phía sau gáy gãi gãi. Machida vươn tay ra, Akaso vô thức lùi về sau, sau khi thấy chiếc khăn quàng trên tay Machida cậu mới kịp phản ứng lại, áy náy nói: "Thật ngại quá, Machida-san." 


"Ầy, nói vậy có cảm giác xa cách ghê." Machida ra vẻ than thở, "khai máy đã gần nửa tháng mà Akaso-kun vẫn xem tôi là một tiền bối đáng sợ à." Nửa đùa nửa thật, giọng điệu anh rất bình dị dễ gần. 


"A... Dạ, cảm ơn anh, Machida-kun." 


Mình hẳn nên nhập vai rồi, ở trước mặt Machida chắc chắn phải biến thành Adachi. Akaso đáp lại anh bằng một nụ cười ngại ngùng mang theo dáng dấp của Adachi, bỗng nhiên trong đầu cậu lại hiện lên giấc mơ ngắn ngủi vừa rồi. Câu chuyện rất mơ hồ, giống như một chương trình truyền hình nào đó mà bản thân đã tham gia trước đây, mưa gió khắp nơi ập đến, toàn thân cậu run lên vì lạnh. 


Lúc này Machida đột nhiên xích lại gần, "Không cần cảm ơn, Adachi, dù sao sau này chúng ta sẽ là người yêu của nhau." 


Lại nữa rồi! Gần quá! A, mùi của Machida thơm quá.


Machida nói xong thì mỉm cười quay người xuống xe, mặc dù từ lúc khai máy đến nay, mấy chuyện lặt vặt thế này diễn ra hoài nhưng Akaso vẫn luôn đỏ bừng mặt xấu hổ. 


Cậu vừa bước đi vừa nghĩ, quả nhiên Machida cũng đã quá nhập vai, không hổ là diễn viên trường phái thể nghiệm, thật sự rất kính nghiệp nha. So sánh với lúc mới gặp nhau chụp hình tạp chí quảng bá phim, hiện tại Machida-kun giống như một người hoàn toàn khác, anh ấy là một diễn viên chuyên nghiệp thực thụ. 


"Thật may, mình và Machida-kun đều nhập vai như nhau." Akaso tự nhủ trong lòng như vậy. 


Hai người cùng lúc đến phòng nghỉ chung, còn chưa kịp ngồi xuống thì một trợ lý đạo diễn vào nói, "Vất vả rồi, ước chừng hai mươi phút nữa mới điều chỉnh thiết bị xong xuôi, phiền hai người thay trang phục trước."


Những cảnh sắp quay diễn ra bên trong căn hộ của Adachi. 


Bởi vì tiến độ quay rất nhanh, hôm nay phải hoàn thành ba cảnh quay quan trọng nhất bên trong căn hộ cũ kỹ này. Điều kiện đoàn phim có hạn, trong phòng nghỉ cũng chỉ có một vách ngăn bằng vải trắng đơn giản chẳng hề che chắn được gì. 


Akaso chờ Machida thay đồ xong thì lập tức tiến vào phía trong, lúc quần áo được cởi sạch cậu nổi hết da gà da vịt vì lạnh. Vì đêm hôm trước suy nghĩ rất nhiều chuyện trước khi ngủ nên bây giờ Akaso còn hơi nặng đầu. Day nhẹ huyệt thái dương mấy cái, cậu đổi một chiếc áo thun trắng, khoác thêm một chiếc sơ mi trắng, cúi đầu cài nút từ dưới lên, sau đó bước ra gian ngoài, vươn tay cầm chiếc áo vest được choàng trên lưng ghế. 


"Akaso-kun." Giọng nói trầm ấm êm ái của Machida vang lên. 


"Dạ?" Akaso quay sang nhìn anh. 


Machida rời khỏi ghế đứng lên bước lại gần Akaso, ánh mắt một đường quét xuống. 


"Cúc áo cài sai rồi." Machida nói. 


Akaso cúi đầu xuống nhìn theo, quả nhiên là cài sai rồi. 


"Để tôi giúp em." Machida vươn tay. 


Có lẽ bởi vì vẻ mặt của Machida quá tự nhiên nên Akaso cứ thế được dẫn dắt vào bầu không khí chuyện-này-là-đương-nhiên, cứ thế ngoan ngoãn đứng yên cho Machida cởi hết nút áo cậu từ trên xuống dưới rồi cài lại đàng hoàng từ dưới lên trên. 


Tóc mái mềm mại buông rơi trên trán, ánh mặt trời xuyên qua mái hiên cửa sổ  chiếu vào làm nổi bật lên vẻ trẻ trung đẹp đẽ của Machida. Từ góc nhìn này, đôi lông mày rậm cùng hàng mi dài dày rũ xuống của anh trở nên vô cùng đẹp mắt. 


Động tác của Machida nhanh nhẹn gọn gàng, sau khi cài xong nút áo gần hầu kết thì nhân viên trang điểm cũng bước vào, anh vỗ vỗ vai Akaso nói, "Xong rồi, tôi đi trang điểm trước."


"Cảm ơn anh." Akaso khẽ đáp lời. 


Cậu vẫn đứng tại chỗ, ánh nắng chiếu đến bên người, Akaso đột nhiên nhận ra trời cũng không lạnh đến thế nhưng không biết vì sao, hai vai cậu trĩu xuống. 


*


Hơi thở của Machida từ trên cao phả xuống, giống như một chiếc lưới vây lấy Akaso. 


Akaso, không, là Adachi với đôi môi hồng hào đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn bản thân anh. 


Chà, chính là loại ánh mắt bật ra sự nũng nịu trong vô thức đây mà, Machida âm thầm thở dài. Anh khẽ động một chân, nhắc nhở đối phương đến lượt anh bắt đầu diễn thoại "tiếng lòng".


Adachi luống cuống dời ánh nhìn. 


"Cut." Đạo diễn hô.


"Vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai." Đạo diễn đi tới. 


Machida dựa vào vách tường đứng lên, Akaso ngồi dậy dựa vào đầu giường. Để ý đến đầu gối hai người còn đang đặt một chỗ chạm vào nhau, Akaso bình thản lùi lại, Machida liếc cậu một cái thật nhanh sau đó ánh mắt chuyển về phía đạo diễn. 


"Kịch bản có miêu tả tư thế ngã xuống, chà, cho dù hiệu quả cũng không tệ nhưng vẫn cứ thấy sai sai. Như vậy đi, Machida-san, Akaso-kun, phiền hai người cứ theo phản ứng tự nhiên của cơ thể để diễn lại lần nữa đi, sau đó xem kết quả ra sau rồi quyết định."


Đạo diễn hô "Action" thêm lần nữa.


Trong khung hình, Kurosawa thuận thế ngã vào hõm cổ thay vì xương quai xanh của Adachi, cậu không tự chủ được mà khẽ rên một tiếng, hơi thở nhẹ nhàng vờn quanh như mây lướt qua chân trời. 


Hai nửa thân dưới đụng nhau, lỗ tai hai người bắt đầu đỏ lên. Kurosawa cẩn thận từng chút một chống tay, cúi đầu nhìn Adachi trong vòng tay anh. 


Ở khoảng cách chỉ cần nhích lên một chút là có thể có một nụ hôn. 


Trong số những người đàn ông mà anh đã từng gặp, đôi mắt của cậu đẹp lạ thường, không chỉ là dáng mắt, nhìn thật kỹ sẽ thấy sâu bên trong là sự trong trẻo sống động chứa đựng những cảm xúc phức tạp, cảm giác mâu thuẫn mang đến cảm giác mê hoặc khiến người khác muốn tìm hiểu thêm về cậu. 


Người đó đang nằm bên dưới anh, khóe mắt ướt át nhìn lên. 


Nếu hôn một cái thì cậu ấy sẽ có vẻ mặt gì nhỉ.


Không có lồng tiếng đoạn thoại suy nghĩ, trường quay chìm trong sự lặng im mờ ám ngắn ngủi. 


"Tốt. Cut."


Machida nhanh nhẹn đứng dậy đi đến màn hình bên cạnh đạo diễn để xem lại, đạo diễn cười nói, "Bầu không khí giữa hai người rất tốt. Nhưng mà như vậy lại có chút BL gợi tình."


"Hay là như vậy sẽ tốt hơn," Akaso đang nhìn chiếc cặp rơi trên nền nhà thì nghe Machida nói ra ý kiến, "Vẫn là khoảng cách và vị trí thế này nhưng sau đó đặc tả cánh tay chống tường trượt xuống, thế nào?" 


"Được, có vẻ thú vị. Vậy thử lại một lần xem sao." 


Một ngày quay phim kết thúc, Machida đã tẩy trang xong nhưng vẫn không thấy bóng dáng Akaso đâu, staff dường như cũng nhận ra ánh mắt tìm kiếm Akaso của anh bèn đi lại khẽ nói, "Hình như Akaso-kun có việc bận nên đã về trước, không kịp tẩy trang luôn." 


"Hóa ra là vậy." Machida cười đáp lời. 


Anh cùng trợ lý bước ra ngoài, quay đầu lại nhìn về phía góc đường cách đó không xa, sắc trời tối đen từ đằng xa dần dần lan tới, anh chú ý đến một bức tượng thần Inari nho nhỏ. 


Lần trước, khi cùng Akaso đến nơi này quay phim, cậu vô cùng vui vẻ lấy điện thoại ra chụp hình, lúc đó mọi người còn nghĩ là cậu chụp hình tượng thần, khi anh đến gần xem xét mới phát hiện ra bên cạnh tượng thần còn có một bức tượng nhỏ xíu hình cậu bé đi tè, không biết ai đã đặt ở đó. Akaso ngồi xổm trên mặt đất, cười ha ha, tìm góc chụp. Machida cũng như vậy mà cười theo. 


Machida cúi người, nhìn ánh nắng xuyên qua khe hở của lá cây rải xuống mái tóc của Akaso, thấp thoáng dưới mái tóc dày là phần cổ trắng mềm.


Nhận ra Machida đến gần, Akaso quay lại ngẩng đầu nhìn anh, cậu hướng ống kính về phía Machida, nhanh tay chụp một tấm sau đó nhíu mày nói, "Machin không cười gì cả!"


Machida không thấy bức hình chụp bức tượng cậu bé tí hon trên ins, twitter hay line của Akaso, anh bắt đầu hiếu kỳ, không biết trong album điện thoại của cậu rốt cuộc còn giấu bao nhiêu tấm hình thú vị như vậy, còn có bao nhiêu khung cảnh hay sự vật mà cậu không đăng lên. Thêm nữa, Akaso selfie như thế nào nhỉ.


Khi ấy, lẽ ra anh lên cướp điện thoại của cậu mà xem một chút. 


Machida ngẩng đầu nhìn vệt màu xanh thẳm cuối cùng biến mất ở phía chân trời. 


*


Akaso đẩy cửa ra, cuối cùng cũng đã về nhà. 


Cất túi cẩn thận, mở cửa sổ ban công, gió cùng âm thanh cùng lúc tràn vào, đứng ở nơi này cậu có thể thấy được vài ánh đèn neon lấp lánh, còn có tiếng người đi đường truyền đến. 


Ngày trước, bởi vì vấn đề tiền bạc, muốn tìm được một căn phòng cho thuê vừa ý ở Tokyo đắt đỏ đất quý như vàng này mà cậu tốn không ít công sức. Có điều khi tìm được căn phòng có cửa sổ sát đất này, Akaso không do dự mà thuê luôn.


Nhất định phải có cửa sổ.


Akaso không thể chịu đựng được một không gian rộng lớn bị bịt kín, cậu cảm thấy việc có cửa sổ rất quan trọng, đó là ranh giới kết nối với phần còn lại của thế giới. 


Đầu tiên là đem quần áo đang phơi đi cất, Akaso rất biết ơn vì hôm nay thời tiết đẹp đẽ, trên quần áo toàn là mùi hương dễ chịu của nắng trời và nước xả vải.


Trước lúc tan làm dạ dày đã hơi đau, nhất định phải ăn cơm thật ngon mới được. 


Akaso ngồi xuống bàn trà trước TV, mở hộp cơm cà ri bò giá rẻ mua ở cửa hàng tiện lợi, kiểm tra vài lần, xác nhận bên trong không có nguyên liệu gây dị ứng, cậu cúi đầu chậm rãi ăn. 


Cơm nước xong xuôi, Akaso ngồi trên thảm, cảm thấy sự mệt mỏi ập đến. 


Thế nhưng quần áo trên giường vẫn chưa gấp, cậu đấu tranh với bản thân. 


Bắt đầu từ tháng thứ hai kể từ ngày ở riêng, gian phòng chật hẹp trở nên gọn gàng ngăn nắp hơn ngày đầu mới dọn vào. Tình trạng nơi ở phản ánh trạng thái tinh thần của người chủ, cũng như một hình thức tự ngược đãi bản thân vậy, thế nên Akaso đã tập cho mình thói quen tâm trạng càng hỗn loạn thì càng phải giữ cho nhà cửa gọn gàng. Dọn dẹp đồ đạc cũng không khác lắm với việc sắp xếp lại suy nghĩ của mình. 


Akaso vật lộn một hồi cũng gấp quần áo xong và cất vào tủ. Sau đó đứng dậy đi rửa hộp cơm, gom rác trong bếp rồi mới lê thân đi tắm. 


Sống một mình ở Tokyo đến năm nay là năm thứ sáu rồi, Akaso hiểu rõ tình trạng của bản thân không thích hợp để ngâm bồn nên tắm rất nhanh. Cho đến bây giờ, cơ thể cậu vẫn luôn không khỏe lắm, lúc trước có lần vì ngâm bồn quá lâu mà bị thiếu dưỡng khí đến mức ngất xỉu đã xảy ra, nhưng việc này cũng chỉ là một trong rất nhiều lần suýt chết khác của Akaso nên cậu chưa từng nhắc đến với người khác. 


Tắm rửa xong, sấy khô tóc, Akaso cuối cùng cũng được lăn vào chăn.


Mỗi lần quay phim, Akaso đều cố ý đoạn tuyệt tạm thời với bạn bè hay những việc không liên quan, cũng sẽ không lên SNS, cậu cắm sạc điện thoại, hẳn là tin nhắn của bạn bè trên LINE chưa đọc đã chất thành núi nhưng cậu vẫn không có ý muốn kiểm tra hộp chat. 


Machida sẽ như thế nào nhỉ?


Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu cậu. 


Akaso mở to mắt nhìn trần nhà. 


Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hôm nay quả thật vì muốn tránh Machida mà cậu đã cố ý về sớm như thể chạy trốn vậy. Khi trên tàu điện về nhà, khi đứng chờ nhân viên cửa hàng tiện lợi, khi đi bộ từ cửa hàng về nhà, khi ngẩng đầu nhìn bầu trời chìm vào bóng đêm, Akaso đã cố gắng để không suy nghĩ bất kì điều gì, cái gì cũng không nghĩ. 


Nhưng bây giờ lại nghĩ đến rồi. 


Lúc da thịt chạm vào nhau, đồng thời nhiệt độ và nhịp tim của đối phương cũng truyền đến. 


Khi được biết Machida là người sẽ diễn vai Kurosawa, cậu đã tự mình lên mạng tìm hiểu về đối phương, người này quá đẹp trai. Bởi vì công ty quản lý của anh ấy cũng tương đối lớn và vững chân nên các thông tin cá nhân cùng tài khoản mạng xã hội rất sạch sẽ gọn gàng. 


Machida là diễn viên phái thể nghiệm. 


Khi xem vài đoạn phim cùng phỏng vấn của anh, Akaso đã kết luận như vậy. Ít nhiều có thêm chút an tâm, cách nhập vai giống nhau, hẳn cũng sẽ dễ cùng nhau nỗ lực hoàn thành tác phẩm hơn. 


Đến khi thật sự gặp nhau và trò chuyện, cậu lại càng yên tâm hơn. Từ trong ra ngoài, anh ấy đều là một người rất dịu dàng, tư lịch dày dặn hơn Akaso nhiều nhưng anh không hề kiêu ngạo, rất khiêm tốn và lễ độ. 


Một người toát ra khí chất trầm ổn, đôi khi cũng sẽ rất mặn mòi khiến chàng trai Akaso 26 tuổi đang trong giai đoạn khám phá bản thân cảm thấy có chút ghen tị. 


Dần dần sự an tâm biến mất, Akaso bắt đầu nghi ngờ việc Machida nhập vai là tốt hay xấu. Những lúc máy quay đã tắt, ánh mắt anh vẫn dán trên người Akaso, thay cậu chặn cửa thang máy, trả tiền cho cậu ở cửa hàng tiện lợi, phủi bụi dính trên tóc trên quần áo cho cậu. Còn giúp cậu chỉnh lại nút áo bị cài sai. Lúc diễn cảnh hôn trán, Akaso cũng cảm thấy run rẩy như Adachi. Lúc có cảnh cơ thể phải chạm vào nhau, trái tim cậu lại đập loạn nhịp. Lúc nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ cần không tập trung một chút là lập tức sẽ chìm vào đó. 


Không hiểu sao cậu lại được nhận loại đối xử như đối xử với bạn gái như thế này.


Chắc hơn nửa là được hưởng ké từ nhân vật của mình, Akaso tự nhủ như vậy.


Nhưng trước khi quay phim kết thúc, làm sao để có thể tự nhiên ứng phó với đối phương, cậu phải suy nghĩ thật kĩ. 


Có điều tình trạng nhập vai quá sâu của Machida thật sự rất đáng sợ. Đối với mỗi vai diễn anh ấy đều dành cho bạn diễn toàn bộ tình cảm nóng bỏng thế này sao. 


Một câu hỏi khe khẽ vang lên từ sâu trong lòng Akaso. 


Không ngủ được, cậu cầm điện thoại đang để bên cạnh giường lên. 


Akaso truy cập vào một diễn đàn fan của Machida mà cậu vừa bí mật tham gia cách đây không lâu. Ai đó đã chia sẻ một đoạn thu âm các vai diễn trước đây của Machida. Bạn diễn của mình vừa bắt đầu nghiệp diễn đã có vai chính trong tác phẩm đầu tay, bản thân mình thì trong bộ phim đầu tiên chỉ được vài giây ngắn ngủi, Akaso bấm vào đoạn thu âm với tâm trạng rối bời. 


Một đoạn đối thoại thân mật của cặp đôi truyền vào tai cậu. 


À, hoá ra là như vậy. 


Đúng như mong đợi mà. 


Sau khi đoạn thu âm kết thúc, Akaso ngồi dậy, cất tai nghe vào hộp, cắm sạc lại điện thoại. 


Chân trần bước trên nền nhà, Akaso mở rèm cửa sổ. 


Cậu đã mong mình có thể nhìn thấy các vì sao nhưng bầu trời đêm Tokyo trống rỗng. 


Thật không cam lòng. 


Có lẽ bởi vì cậu đã đứng nhầm chỗ rồi nên cũng không thể nói được gì. 


Nếu có thể bay được thì tốt quá, như vậy cậu có thể tự do chạm đến mọi thứ. 


Akaso vươn tay hướng vào hư không. 


*


Sáng hôm sau, theo thói quen, Machida tắm rửa xong xuôi mới ra đường. 


Theo một ý nghĩa nào đó, tắm buổi sáng là một nghi thức giúp anh mở công tắc bật nhiệt huyết để đối phó với một ngày làm việc bình thường. 


Sau khi ăn sáng ở quán cafe gần nhà, Machida lái xe đến thẳng trường quay vì hôm nay không có cảnh quay ngoại cảnh. 


Lịch quay ở phim trường rất dày. 


Đầu tiên Machida ghi chú lại những cảnh quay của anh, hơn nửa là cảnh trong công ty. Sau đó anh kiểm tra lại danh sách dài ngoằng đó để tìm tên Akaso. 


Rất nhiều cảnh. 


Nhưng là Akaso-kun thì không vấn đề gì. 


Hiện tại LGBT đang là chủ đề nóng bỏng, bản thân anh đã từng xem qua vài bộ phim truyền hình điện ảnh có liên quan, ý định ban đầu khi nhận bộ phim này là muốn tìm một chút thử thách nên đã xem xét rất kĩ lưỡng. Tuy rằng có chút lo lắng rằng liệu anh có thể nắm chắc hay không, nhưng Machida nghĩ bản thân chỉ cần tập trung và biểu hiện thật chân thành một tình yêu cơ bản nhất, giản dị nhất giữa người với người để khán giả có thể cảm nhận được sự ấm áp là ổn. 


Khi đang trang điểm chuẩn bị chụp hình lần đầu, anh thấy Akaso, một thanh niên trong trẻo còn mang trên mình dáng dấp thời niên thiếu ra vẻ ngầu ngầu không có chút nào giống với nhân vật trong manga. Machida khi ấy rất tò mò cậu ta sẽ thể hiện Adachi như thế nào. 


Sau đó, khi chính thức bước vào những cảnh quay phức tạp, Akaso đã đáp lại sự tò mò của anh bằng khả năng diễn xuất gần như hoàn hảo. Tấm lưng cúi thấp dưới bộ vest thùng thình, giọng điệu nói chuyện, cách né tránh ánh mắt người đối diện, cơ thể rụt lại nhỏ bé, hoàn toàn lột xác thành Adachi. 


Machida có thể nhận ra sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm đạo diễn cùng nhà sản xuất. 


Trong quá trình quay phim, với tư cách là diễn viên chính, Akaso dường như tự ý thức được trách nhiệm khuấy động trường quay, đối với bạn diễn và nhân viên đoàn phim cậu đều vui vẻ hoà đồng, dẫn dắt mọi người cùng phấn đấu, hình ảnh này của Akaso thật sự rất đẹp trai.


So với những bộ phim trước Machida tham gia thì đoàn phim này trẻ trung năng động hơn nhiều, vô cùng hoà hợp. Thế nhưng, có lẽ do để ý đến thân phận tiền bối của anh hoặc muốn tìm kiếm cảm giác trốn tránh của Adachi, những ngày đầu quay phim Akaso luôn cố ý duy trì khoảng cách với Machida. 


Nhận ra điều này, Machida bắt đầu chủ động tiếp cận Akaso, từ đó họ cũng bắt đầu trò chuyện thường xuyên hơn. 


“Diễn tốt lắm, Akaso-kun.” 


“A, cảm ơn anh đã khen, Machida-san cũng thế, thật sự là một Kurosawa tỏa sáng lấp lánh từ manga bước ra khiến người người động tâm. Các nhân viên đều lén lút ngắm anh đó.” 


“Vậy Akaso-kun có động tâm không?” 


Nhận ra giọng điệu đùa giỡn của anh, Akaso bật cười trả lời: “Đương nhiên có rồi, là Adachi, bất kì lúc nào em cũng có thể dokidoki chứ.” 


“A, Machida-san cũng thích bộ truyện này ư?”


“Đúng vậy. Rất thích.” 


“Tuyệt ghê.”


“Matcha thì sao?” 


“Thích.” 


“Em rất thích bộ phim này. Đã xem đi xem lại mấy lần rồi. Nhân vật nam chính có ánh mắt như biết nói vậy, tràn ngập dáng vẻ người đàn ông trưởng thành. Em rất muốn được như vậy luôn.” 


“Dáng vẻ người đàn ông trưởng thành à. Vậy à.”


“Đúng. Em cũng đã xem qua các vai khác của anh ấy trong các phim khác. Thật sự rất giỏi.” 


“Tiện thể, tôi đã từng có cơ hội nói chuyện với đạo diễn của bộ phim này. Ông ấy thật sự là một người có tầm nhìn.” 


“Woa! Machida-san lợi hại ghê!” 


“Cảnh này Adachi và Kurosawa hẳn là chưa thân thiết với nhau như vậy, Akaso-kun cảm thấy thế nào?” 


“Dạ, đúng rồi, chỗ này mà không giữ khoảng cách tốt thì không ổn đâu ạ.” 


“Đúng vậy. Hai cảnh liên tiếp nhưng cảm xúc hoàn toàn khác biệt. Akaso-kun rất biết cách sử dụng biểu cảm trên mặt.” 


“Không có đâu ạ.” Giọng nói lập tức trở nên ngại ngùng, Akaso ngừng lại một chút, nghiêm túc nói, “Lúc mới làm diễn viên, em mới nhận ra biểu cảm muốn thể hiện trong suy nghĩ sẽ trông hoàn toàn khác khi lên hình, khi đó em cũng nản lòng lắm. Phát hiện ra thiếu sót thì phải bù đắp lại bằng nhiều biểu cảm gần giống vậy. Nói thế nào nhỉ, cảm giác như đang chiến đấu với một bản thân khác vậy.” 


“Tôi hiểu,” Machida nhớ lại chuyện cũ đã lâu mà như mới xảy ra trước mắt, “khi vừa mới đi diễn, vì không đọc nổi một đoạn thoại khó mà bị đạo diễn chửi mắng là chuyện thường. Sau này vùi đầu vào nghiên cứu học tập rồi cũng tiến bộ dần.” Anh bình thản nói. 


Akaso quay lại nhìn anh. 


Bọn họ ngồi quay lưng lại với đám đông ồn ào, ngoài cửa sổ là bầu trời mênh mông, trên mặt Machida không còn biểu cảm dịu dàng quen thuộc như mọi khi, rất lạnh lùng, mỗi không cười đường nét  khuôn mặt anh trở nên sắc bén mười phần. 


“Machida-kun thế này, thật sự rất ngầu.” Akaso khẽ cười. 


“Em mệt à?” 


“Dạ, hơi mệt. Chắc tối nay phải quay đến khuya.” 


Hai người đang ngồi trong một góc khuất hẻo lánh mà người ta hay cất mấy chồng ghế. 


“Có lạnh không?” Machida vươn tay giúp Akaso kéo kín cổ áo lại. 


Akaso hơi cứng người sau đó thở hắt ra một hơi lạnh, có chút khó chịu. 


“Machida-kun đối với ai cũng dịu dàng như vậy nhỉ.” Cậu tự lẩm bẩm, “Nhưng mà, đối với ai cũng dịu dàng, có nghĩa là đối với ai cũng hờ hững nhỉ.” 


Câu nói bật ra khỏi miệng, Machida chưa kịp phản ứng mà ngược lại Akaso đã phát hoảng vì sự thất lễ của mình, cậu đứng bật dậy, kích động khua tay múa chân, “Aaaaaaaaaaa, ý em là, Adachi cũng được Kurosawa chăm sóc dịu dàng như vậy, thật sự rất hạnh phúc. Là vậy đó!” 


Machida vươn tay ra, anh muốn nói gì đó nhưng Akaso đã thoát khỏi tầm tay anh nhưng cái đuôi cá trơn trượt.


Trong đêm đó, hai người không còn tìm được cơ hội để làm rõ chuyện này. Lúc ấy Machida chỉ loáng thoáng nghe Akaso nói cái gì đó với giọng điệu như đang giận dỗi, cụ thể là gì thì anh không nghe được. Nhưng anh nhận ra cậu có điểm không ổn.


May mà qua ngày quay phim hôm sau, Akaso vẫn như thường ngày. Thế là Machida cũng lợi dụng chuyện nhập vai để tiếp cận cậu, quấy rối cậu, hưởng thụ những phản ứng ngại ngùng của Akaso dành riêng cho anh.


Có cái gì đó không đúng nhỉ. 


Khi đi vào văn phòng trong phim, Machida thấy Akaso đang nói chuyện với nam diễn viên đóng vai Urabe, anh mỉm cười bước đến muốn hỏi vì sao hôm qua cậu lại về sớm. 


Akaso quay lại, nhận ra anh, cười thật tươi xáp lại, “Kurosawa, chào buổi sáng!” 


Machida giơ tay đáp lại. 


“Chà, Akaso-kun hôm nay cao hứng ghê ta?” 


“Vâng! Hôm nay phải cùng nhau cố gắng nha!” Giọng cậu cao vút. 


Giữa những cảnh quay, anh phủi đi sợi bông vương trên quần áo Akaso, cậu không lùi lại vì xấu hổ, cũng không gãi đầu ngại ngùng, lâu ngày cũng quen, cậu chỉ cười bật ngón cái, “Quả nhiên là Kurosawa!” 


Ngồi ăn cơm trong phòng nghỉ cùng nhiều người khác, lúc Akaso cúi đầu khổ sở vì sắp mắc nghẹn thì Machida mở nắp chai nước đưa cho cậu, “Ăn từ từ thôi.” 


“A... Được, cảm ơn Kurosawa.” Vẫn không hề ngẩng đầu lên. 


“A, cái nơ bị làm sao vậy?” 


“Cần giúp một tay không?” 


“Dạ.” Akaso xoay người, hai tay rũ xuống. 


Machida cởi nơ ra, rồi thắt lại thật đẹp. Giữa lúc làm, vài lần ngón tay anh sượt qua phần da cổ lộ ra của Akaso, anh quan sát phản ứng của đối phương. Cậu thản nhiên cười nói, “Thank you, Kurosawa.” 


Akaso gần ngay trước mặt, phần da thịt cậu nóng bỏng dưới tay anh nhưng Machida cảm giác như có một bức tường thật dày ngăn cách giữa hai người. 


Nhân viên đoàn phim nói gì đó, Akaso quay người đi mất. 


Machida cười cười, thu tay lại rồi ngồi xuống. 


Kết thúc một ngày ghi hình đặc biệt mệt mỏi, lúc lái xe ra khỏi hầm để xe, Machida nhìn về phía cửa nhận ra một bóng dáng quen thuộc, là Akaso. 


Cậu đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, dáng vẻ ngẩn ngơ. 


Machida do dự không biết có nên gọi cậu không, Akaso lại phát hiện ra ánh mắt của anh, quay người lại. Machida quay cửa xe xuống, nhoài người ra, câu đưa em về còn chưa kịp ra khỏi miệng đã thấy Akaso vẫy tay la lớn: “Hôm nay vất vả rồi, Kurosawa, mai gặp lại nhé!” 


Machida sửng sốt. 


Anh biết cái gì không đúng rồi, hôm nay anh không nghe Akaso gọi tên mình lần nào. 


Mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ xe. 


*


Akaso không kịp trú mưa.


Vừa mang khẩu trang vừa chạy từ trạm tàu điện ngầm đến cửa hàng tiện lợi làm cậu hơi khó thở. Trò chơi phân thắng bại với những ngày mưa, hôm nay cậu thua một bàn vì quên mang ô. 


Ô che mưa lại tăng giá, thật quá đáng. 


Akaso đứng dưới mái hiên cửa hàng tiện lợi, mưa từ trên trời vẫn ầm ầm đổ xuống. 


Một nữ sinh tóc ngắn chạm vai hơi ướt mưa đứng bên cạnh cậu. Cô bé chú ý đến dáng người cao gầy của Akaso, nhìn chằm chằm một hồi sau đó như nhận ra cậu, giật mình vui vẻ mở điện thoại gõ chữ. 


Akaso cúi đầu, đột nhiên nhớ đến hồi trung học, cũng vào một chiều hoàng hôn mưa rơi, cũng có một nữ sinh tóc ngắn ngượng ngùng tỏ tình với cậu ở mái hiên khu thể thao sau trường. 


Thời trung học Akaso chỉ thích cùng bạn bè tụ tập chơi đùa nên nhận biết chuyện tình cảm nam nữ rất trễ. Lúc đó không biết phải phản ứng thế nào thành ra cậu chỉ lạnh lùng im lặng mà bỏ đi. Khi ấy không hề nghĩ đến tâm trạng của đối phương, giờ nghĩ lại cảm thấy thật có lỗi với người ta. Bất hạnh hơn chính là vì sự việc này cậu đã bị các bạn nữ đồng loạt tẩy chay, đúng là không nên coi thường sức mạnh của các cô gái có nỗi thù hận chung. 


Sự kiện bị tẩy chay ghét bỏ lúc ấy đã trở thành một đả kích không hề nhẹ với thiếu niên tuổi dậy thì Akaso vừa mới bắt đầu nhận thức về bản thân. 


Giống như một kiểu tự vệ, một cánh cửa nào đó trong cậu bị đóng kín. Cánh cửa này hiếm khi được mở ra nhưng cũng không hề cản đường Akaso vui vẻ vươn mình chạm đến thế giới thông qua những ổ cửa sổ và những cánh cửa khác. 


Một đường đi qua 26 năm đời người, từng bị người khác nói là quá ngây ngô cũng bị nói là quá kì quặc. 


Nhưng nhiều nhất là bị xếp vào nhóm người “lập dị”. 


Mặc dù vậy hầu hết mọi người đều chỉ đùa giỡn chứ không hề ác ý. 


Nhưng đôi khi sâu thẳm trong lòng cậu vẫn sẽ có chút rầu rĩ không giải thích được. 


Có điều may là Akaso vẫn có vài người bạn cùng sóng não.


Thế nhưng cánh cửa kia... cánh cửa nho nhỏ màu đỏ kia, ai mới là người thực sự mở được nó ra. 


Akaso thầm mong mỏi. 


Gần đây, trong một lần tán gẫu trên trời dưới đất thật vui vẻ, nhắc đến một vài chủ đề, cậu có chút rầu rĩ nói, “Dù đã có cách riêng của mình để ứng phó với thế giới bên ngoài nhưng vẫn sẽ có những lúc có chút không thoải mái. Hùa theo bầu không khí của mọi người hay giữ vững quan điểm của bản thân, rất khó để cân bằng cả hai bên.” 


Đến khi nhận ra ánh mắt của đối phương, Akaso phát giác là mình có chút đường đột, “Thật xin lỗi, đôi khi em sẽ nói mấy chuyện kì quái, anh đừng để ý.” 


“Tôi hiểu mà.” Dưới bóng đêm nặng nề, đối phương dịch lại gần cậu hơn một chút. 


“Tôi hiểu Akaso-kun nói gì. Tôi đã mò mẫm trong giới gần mười năm, coi như đã gặp được đủ mọi loại người. Là một diễn viên thì phải không ngừng rèn luyện mài giũa từ diễn xuất đến cách đối nhân xử thế. Cuối cùng ai cũng cư xử theo một khuôn mẫu nhất định, tuy xa cách nhưng đúng phép tắc. Có điều, nói thế này có vẻ kẻ cả nhưng em can đảm thể hiện sự chân thành, thẳng thắn của bản thân, giống như ngọc chưa qua mài giũa, thỉnh thoảng sẽ có một Akaso-kun như vậy bất ngờ xuất hiện, tôi rất vui.”


“Tôi hy vọng mỗi khi ở trước mặt tôi Akaso-kun sẽ không cần phải phân vân nên hùa theo hay cứ tùy hứng làm chính mình, em chỉ cần là Akaso-kun là được.” 


 m thanh của đám đông xung quanh cậu như biến mất, chỉ còn giọng nói êm ái của đối phương được một ngọn gió dịu dàng đưa đến bên tai. 


Akaso cảm thấy mồ hôi túa ra trong bàn tay, vì trong một giây tim cậu đã ngừng đập sau đó lại rung lên điên cuồng. 


Akaso hơi hoảng, cậu không biết đây có phải là tín hiệu của một tình bạn hay không, mà tại sao cánh cửa đã đóng chặt lâu ngày kia lại bắt đầu rục rịch. 


Akaso thôi nhớ lại, cậu ngẩng đầu lên, giấc mơ giữa ban ngày hôm qua bỗng nhiên trở nên rõ ràng. 


Cả thế giới chìm trong màn mưa. 


Cậu đạp xe rồi bị lạc đường, mưa lạnh và cái mệt ập đến thì có một người xuất hiện bên mái hiên ấm áp ánh đèn. 


Là anh ấy. 


Xuyên qua màn mưa mịt mù, Akaso thấy Machida. 


*


Cách một Suzunosuke, Machida nhìn Akaso.


Hai người bọn họ đang bàn về việc thư giãn đốt sống cổ lúc ngủ, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Machida, Akaso vẫn cười cười rồi sau đó dời ánh mắt đi rất nhanh. 


Suzunosuke kết luận, “Thả lỏng trong lúc ngủ rất tốt cho cơ thể đó, Akaso-kun thử một chút xem? Anh thấy mắt chú thâm quầng cả rồi, lịch quay phim lại dày như thế, nghỉ ngơi không tốt thì không ổn đâu. Đúng không Machida-san?”


Machida lấy lại tinh thần, “Đúng vậy, Akaso-kun không được nghỉ ngơi tốt thì tôi sẽ rất lo lắng đó.” 


Suzunosuke giơ ngón cái với Machida. 


Akaso giật giật tóc sau gáy, “Cảm ơn nha, Kurosawa.” 


Suzunosuke bỏ đi. 


Akaso cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng còn bật cười. 


Machida chống tay đỡ trán nhìn cậu một lúc rồi cũng đứng dậy rời đi. 


Akaso ngẩng đầu một chút, thoáng nhìn về phía Machida rời đi, sau đó lại nhìn xuống điện thoại. 


Cậu không hề cười một chút nào. 


*


Đoàn phim quay trở lại khu căn hộ của Adachi để quay những cảnh cuối ở đây. 


Cảnh quay lần này là đoạn cuộc sống ở chung ấm áp của hai người. 


Lần đầu tiên diễn thử. 


Kurosawa cầm điện thoại hết chụp lén lại quay lén, Adachi xấu hổ đứng dậy đuổi theo anh. 


“Mau xoá đi.” 


“Em nói gì? Hả? Anh nghe không rõ...” 


Kurosawa cười gian lùi về bên giường, Adachi nhận ra thời cơ tốt đã đến nên tiến lên giật điện thoại. Kurosawa thừa dịp Adachi không chú ý, kéo cậu cùng ngã xuống giường. 


Mặt Adachi đập vào vào khuôn ngực rắn chắc của Kurosawa, mái tóc ngắn của cậu xõa rối tung lên, vài sợi đâm vào cằm anh. 


Adachi dè dặt ngẩng đầu, “Kuro...Kurosawa?” 


Kurosawa xoay người đem Adachi đè xuống giường, hôn lên dấu hằn do tay cầm game gây ra trên má cậu rồi vùi mặt vào hõm cổ cậu. 


“Đôi khi có cảm giác như anh đang nằm mơ vậy, chuyện hẹn hò đó.” Giọng nói Kurosawa buồn bã, “Một phút thôi, để anh ôm em một chút.” Một lần hiếm hoi người đàn ông bộc lộ sự yếu đuối của mình. 


Nắng chiều xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, Akaso có thể nhìn thấy những tia sáng đang nhảy nhót trên trần nhà. 


Hơi thở ấm áp phả vào tai, Machida đang ôm cậu rất chặt, nhiệt độ cơ thể không ngừng xuyên qua lớp quần áo truyền đến. 


Akaso duỗi tay ôm thắt lưng anh. 


“Cắt!” 


Ánh mắt Machida và Akaso gặp nhau, một tia sáng lóe lên trong mắt anh. 


Nhưng chỉ trong chớp mắt thôi, Machida đã đứng dậy. 


*


Góc khuất nhất của phòng nghỉ rất lạnh. 


Bên ngoài sắc trời u ám, gió nổi lên từng cơn, khung cửa sổ nhỏ cũ kỹ thỉnh thoảng lạch cạch rung. 


Còn một cảnh nữa phải quay, nhân viên đoàn phim đưa cafe nóng đến, Akaso nhận lấy, ủ ấm hai tay. 


Điện thoại trong túi áo rung lên, Akaso lấy điện thoại ra, là Onozuka gọi đến. 


Khi đóng Kamen Rider, vì hợp tính mà cậu và Onozuka Hayato trở thành bạn bè. Cậu ta cũng là hậu bối cùng công ty với Machida cho nên trước đó Akaso cũng đã hỏi thăm phải làm việc chung với anh như thế nào. Đáp án nhận được khi ấy không khác mấy với điều cậu đã tìm hiểu được nhưng về sau lại phát hiện ra nhiều điều mới mẻ và rung động lòng hơn nữa. 


Từ lúc phim bắt đầu chiếu, Hayato xem xong phim bắt đầu gửi mấy tin trên LINE gán ghép cậu và Machida. 


“Đang trong buổi quay à? Đã lâu không tụ tập với đám Inukai-kun, tụi nó rủ tối nay cùng đi ăn, sao, ông có muốn đi không?” 


Akaso ngẩng đầu thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy muốn uống rượu tâm sự. 


“Được.” Cậu đáp. 


“Hiếm khi nha, ông vẫn còn trong thời gian quay phim nhỉ. Vậy tối nay gặp.” 


Akaso ngồi trên ghế nhìn chằm chằm màn hình điện thoại phát sáng mà ngẩn người, đột nhiên thấy phía trước tối sầm, có người chống hai tay lên tay vịn ghế, vây cậu dưới bóng anh. 


Akaso ngẩng đầu, là Machida. 


“Adachi đang làm gì vậy.” Giọng điệu của Machida vẫn hiền hoà như bình thường, nhân viên đoàn phim trong phòng chỉ cười cười rồi tiếp tục làm việc, ánh mắt “lại nữa rồi” như thể họ đã quá quen với những trò đùa nhập vai của hai người. 


Chỉ có Akaso mới thấy được, Machida ở vị trí trên cao nhìn xuống, ánh mắt tràn ngập sự công kích của anh dành cho cậu. 


“Sao vậy?... Kurosawa?” Akaso choáng váng. 


Machida nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Akaso, sau đó anh vươn tay, cầm lấy điện thoại, tự mình gửi một tin nhắn thoại, sau đó bình tĩnh trả lại điện thoại vào tay cậu. 


Thời gian như bị đóng băng. 


Akaso rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cậu hỏi, “Sao vậy, Machida-kun?” 


Trong một giây, giông bão trong mắt Machida tan đi, anh nhỏ giọng, nói, “Đừng giả bộ nữa, em biết rõ là chuyện gì, còn hỏi ngược tôi, Akaso-kun?”


Akaso không nói lời nào, cậu cúi đầu, bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt. 


“Trò tránh mặt chơi có vui không?” Machida thở dài. 


“Tôi có làm gì sai khiến Akaso-kun không vui sao?” Machida chăm chú nhìn người đang ngồi ủ rũ ở đó, từ góc độ này, nhìn cậu càng bé bỏng, dễ dàng khơi dậy bản năng bảo hộ của người khác. 


Sự bực bội khó hiểu kìm nén trong lòng Machida mấy ngày nay, bởi vì sự im lặng của cậu mà trở nên rõ ràng hơn, sắp bùng cháy mất rồi. 


Bởi vì Akaso, Machida không ngờ sự kiên nhẫn vô hạn của anh cũng sắp cạn kiệt, thật lạ lùng. 


Đúng lúc Machida nghĩ Akaso sẽ không nói gì thì cậu ngẩng đầu, dưới ánh đèn, mắt cậu ướt át.


“Machida-kun...” 


“Machida-san...” 


Giọng của Akaso và nhân viên chồng lên nhau, Machida chẳng thể làm gì được nữa, “Đây, tôi đến ngay!” 


*


Lúc rời khỏi trường quay trời cũng đã tối, Akaso về nhà tắm rửa trước sau đó mới đến quán rượu, tìm được phòng đặt trước thì bạn bè đã uống xong mấy vòng rượu. 


Akaso cởi áo khoác, đám bạn bắt đầu nhao nhao ầm ĩ, “A, đến rồi! Cherryboy!”, người này người kia thay phiên nhau bắt chuyện, rất náo nhiệt. 


Giữa buổi Onozuka đến ngồi bên cạnh Akaso, “Nói này, vụ hôm nay là sao vậy? Đó là giọng của tiền bối Machida phải không?” 


Akaso gật đầu, “Ừ... lúc đó Machida-kun đang giỡn với tui.” 


“Trời mẹ! Machida-kun? Giỡn? Thân thiết vậy luôn, hai người thân nhau đến mức có dùng điện thoại của nhau luôn rồi hả? Đóng cặp với nhau xong đúng là không bình thường nổi mà!” Onozuka cười cười. 


“À thì, chắc tại đều là đàn ông với nhau nên... không cần phải để ý nhiều.” Akaso uống một hớp rượu lớn. 


“Nhưng mà dọa tui hết hồn luôn! Machida-san luôn bình tĩnh và biết giữ khoảng cách mà lại làm mấy chuyện vượt giới hạn thông thường thế này! Lúc đó bị hù sợ đến mức suýt nữa quăng luôn điện thoại!  Quả nhiên Machida-san luôn siêu S với tui!” Onozuka bực bội khoác vai Akaso, bắt đầu nói xấu tiền bối. 


Khóe miệng Akaso khẽ cong lên, chăm chú lắng nghe. 


“Ấy, sao chỉ uống không thế, ăn thêm đi chứ, dạ dày ông không khoẻ mà.” Lải nhải một hồi mới phát hiện ra Akaso đã uống khá nhiều, Onozuka bắt đầu lo lắng. 


“Machida-kun như vậy cũng rất đáng yêu.” Đột nhiên Akaso nói, bởi vì rượu mà mặt cậu phủ một lớp màu hồng nhàn nhạt, trong giọng nói kèm theo ý vị quyến luyến. 


“Đáng yêu cái gì...” Onozuka đang định càm ràm tiếp thì nhận ra vẻ mặt của Akaso lúc này, giọng điệu chợt trở nên nghiêm túc, “Akaso, trước đến nay, mỗi khi bắt đầu nhập đoàn phim là ông lập tức tự cô lập, toàn tâm toàn ý nhập vai, không quan tâm đến bất kì điều gì, ông có đang nhập vai quá không đấy.” 


“Ừ... người khác cũng có thể dễ dàng nhận ra nhỉ, gần đây tui nghĩ, nếu có thể thả lỏng một chút thì có khi lại tốt hơn.” Ánh mắt cậu không có tiêu cự, toàn thân nhuốm màu bi thương. 


Onozuka im lặng, hắn lấy điện thoại ra, như đang suy nghĩ cái gì. 


Một lát sau, Inukai đến nói, “Đã muộn rồi, mai còn có lịch trình nên tui về trước đây. Hình như mai Akaso còn phải đi quay đúng không? Ông về luôn không?” 


“A, phải rồi, dù thế nào, mai vẫn phải đi làm nhỉ.” Akaso loạng choạng đứng lên. 


Lúc này Onozuka đột nhiên nói, “Đợi chút nữa rồi hãy về.” 


Akaso cùng Inukai đồng thời quay lại nhìn hắn. 


Onozuka gượng cười gãi đầu, “Tui có mấy chuyện cần hỏi Akaso ấy mà.” 


“Hai ông bị cái gì vậy, thậm thà thậm thụt, vậy đi, tui về trước.” Inukai nghi ngờ lắc đầu rời đi. 


“Có chuyện gì nữa?” Akaso lại ngồi xuống. 


Onozuka nói nhỏ, “Trước tiên cho tui xin lỗi ông trước nha, Akaso-kun.” 


“Sao thế?” 


“Thật ra, lúc này tui lên LINE báo với tiền bối là đang đi nhậu với ông, bảo ông say rồi. Xin lỗi nha, tui tự ý đi nói mấy chuyện như vầy.” 


“...À, thì ra...” Akaso dài giọng, như thể đang cố gắng tiêu hoá tin tức này, “Không sao, chuyện này không có gì phải xin lỗi.” 


“Không phải, tui cũng không ngờ là tiền bối đang đến thẳng đây rồi.” 


“Hả?!” 


“Ổng đang ở gần đây, nếu như Akaso-kun muốn gặp thì ra cửa rẽ phải là thấy ngay.” 


Akaso cảm giác toàn bộ rượu đã uống trong tối nay trong phút chốc đồng loạt tràn lên đầu, sóng não trở nên hỗn loạn, phát ra mấy tiếng ong ong đùng đùng. 


*


Akaso vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt. 


Cậu muốn mình trông có vẻ tỉnh táo một chút, khuôn mặt hiện lên trong gương vẫn đỏ bừng, không ổn tí nào, cậu thầm nghĩ, Machida hẳn sẽ không thích bộ dạng bừa bãi này của cậu, bộ dạng hư hỏng này. 


Thế nhưng, rất muốn gặp anh. 


Trái tim chống lại mệnh lệnh của não bộ, tuỳ ý đi. 


Cái gì mà làm bộ chủ động, không được đâu, rốt cuộc cậu vẫn là đồ hèn nhát, đáng ghét! 


Akaso kéo cao cổ áo, vùi mặt vào. 


Đến lúc Akaso ra khỏi quán nhậu thì đã là mười lăm phút sau. 


Bước chân loạng choạng, cậu cố gắng đứng vững, nhìn trái rồi lại nhìn phải, chỉ có những bóng người xa lạ lướt qua. 


Akaso ngẩng đầu, dưới ngọn đèn đường cao cao có vài con côn trùng bay tới bay lui, hay thực tế chẳng có con gì cả, tất cả chỉ là tưởng tượng của cậu mà thôi. 


Chợt nhớ đến lần mình trượt casting, trong con hẻm tối đen như mực, Akaso nhìn thấy một cánh bướm mỏng manh vờn bay dưới ánh đèn đường, cảm giác cô đơn như thế trên thế giới chỉ còn lại mình cậu. 


“Hô...” Akaso thở một hơi, sau đó đeo khẩu trang lại thật chỉnh chu, trùm đầu bằng mũ áo, chuẩn bị bước đi. 


Thì một bàn tay đã giữ chặt cánh tay trái của cậu. 


Akaso quay lại, người kia cao hơn cậu nữa cái đầu, dù đã đeo khẩu trang đen, mũ lưỡi trai đen, dù đã ngà ngà say nhưng trong ánh mắt mơ màng, cậu vẫn nhận ra đối phương. 


“Đến hiệu thuốc gần đây mua thuốc giải rượu.” Machida nói. 


“A a, dạ.” Akaso dời tầm nhìn khỏi ánh mắt của Machida, phát hiện ra anh mang theo một cái túi. 


“Đi thôi, tôi đậu xe ở gần đây.” 


Cậu theo sau lưng Machida, bước chân hơi lảo đảo. 


Machida đột nhiên quay lại, trực tiếp nắm lấy tay Akaso, “Sao tay lại lạnh như vậy?” 


Nghe vậy Akaso lập tức muốn rút tay lại nhét vào túi áo, “Xin lỗi...” 


Machida lại không chịu buông, vẫn giữ chặt tay cậu. 


Akaso choáng váng, trong lòng chỉ thấy ngại ngùng tự hỏi sao tay mình bị lạnh, hoàn toàn quên thắc mắc chuyện đang bị nắm tay dắt đi. 



*



Đợi đến lúc lên xe ngồi xong xuôi Akaso mới nhận ra đây là lần đầu tiên họ ở riêng với nhau trong một không gian chật hẹp thế này, hết thảy sự việc diễn ra trong đêm nay dần dần trở nên chân thật hơn.


Akaso mò mẫm thắt dây an toàn, trong lòng loạn thành một nùi. 


Machida đem thuốc giải rượu cùng nước uống đến, “Uống giải rượu trước, sau đó chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện, được không?” 


Akaso gật đầu, yên tĩnh uống thuốc, không nói lời nào quay đầu nhìn ra cửa sổ. Trên đường đi Machida cũng không nói gì. 


Khi định thần lại rồi thì Machida cũng đã dừng xe ở một bãi gửi xe riêng tư của một khu căn hộ. 


Bốn phía tĩnh lặng, chỉ có vài ngọn đèn phát ra thứ ánh sáng dịu dàng yếu ớt.


Mặt Akaso vẫn còn ửng đỏ nhưng ánh mắt cậu thì hoàn toàn tỉnh táo.


“Bình thường giờ này tôi đã lên giường ngủ.” Machida mở lời, “Thế nhưng mấy ngày nay tôi không thể nào ngủ ngon được, Akaso-kun có biết tại sao không?” Giọng anh lộ ra sự mệt mỏi.


Akaso buộc phải quay lại nhìn anh, “Thật xin lỗi...” 


“Sao Akaso-kun lại phải xin lỗi?” 


Akaso nghẹn lời, cậu không biết phải đáp lại thế nào, cậu lấy tư cách gì mà xin lỗi. 


Machida nhìn thật sâu vào cậu, “Gần đây, Akaso-kun đang tránh mặt tôi đúng không?” 


“Tôi mong Akaso-kun có thể ở trước mặt tôi có thể vui vẻ bình thường,” Machida thở dài, “Là bởi vì một vài hành động của tôi khiến Akaso-kun phiền lòng sao? Nếu đúng như vậy, sau này khi ở trường quay, tôi sẽ chú ý hơn.” 


“Không phải.” Akaso đột nhiên lên tiếng, hơi thở của cậu có chút gấp gáp nhưng giọng nói rất chắc chắn, “Không phải thế.”


“Em không phải vì Machida-kun đùa giỡn như thế mà phiền lòng.” 


“Em khó chịu bởi vì em đã động tâm với anh.” 


“Em biết rõ, Machida-kun vì nghiêm túc nhập vai nên mới chăm sóc em như đối với Adachi, thế nhưng em lại không thể kiềm chế được mà mong mỏi trong đó có một phần nhỏ dành cho Akaso. Em rất xin lỗi vì đã ảo thưởng như thế.” 


“Em nghĩ, có lẽ chờ khi kết thúc quay phim, sau này không gặp lại nữa thì đoạn tâm tình này cũng sẽ biến mất theo thời gian. Đây là lần đầu tiên em có cảm giác như vậy với bạn diễn, suy nghĩ kĩ thì với tư cách là một diễn viên, việc này hẳn là rất bình thường, nếu người khác có thể xử lý một cách chuyên nghiệp được thì sao em lại không thể?” 


“Nếu đã như vậy em nên ở dưới thân phận của Adachi mà vui vẻ hưởng thụ, thế nhưng vẫn rất đau đớn. Em biết rõ Adachi là Adachi, Akaso là Akaso, Kurosawa là Kurosawa, Machida-kun là Machida-kun, Kurosawa có thể là của Adachi nhưng Machida-san sẽ không...” 


Akaso không thể nói tiếp bởi vì Machida đã nghiêng người qua dùng một nụ hôn chặn miệng cậu lại. 


Trong đầu Akaso nổ tung, sau đó là một chuỗi pháo hoa nổ tưng bừng. 


Cậu nghe Machida nói, “Akaso-kun luôn nói tôi dịu dàng, thật ra tôi không hề dịu dàng chút nào.” 


“Tôi vẫn luôn núp dưới bóng nhân vật để hưởng thụ phản ứng của em khi đáp lại những trò đùa của tôi. Hẳn Akaso-kun đã rối trí vì tôi lắm, thật ra tôi nhập vai thoát vai rất nhanh. Không thể sớm nhận ra sự khổ sở của em là lỗi của tôi nhưng không thể thấy được sự quan tâm đặc biệt tôi dành cho em là vì em ngốc. Nhưng mà ngốc một chút như vậy tôi cũng rất thích. Chỗ nào trên người Akaso-kun cũng đều đáng yêu, chỗ nào tôi cũng muốn chiếm lấy làm của riêng tôi.” 


“Chỉ cần em đồng ý, Machida có thể là của Akaso.” 


Akaso thấy máu trong người sôi sục lên, như thể cậu đang nghèo rớt mồng tơi thì đùng một cái trở thành tỷ phú. Thế là cậu để bản năng điều khiển mình, vụng về nhắm đến bờ môi Machida mà dán lên. 


Một tay Machida quàng lên gáy Akaso, tay kia mở dây an toàn cho cậu, kéo Akaso vào ngực mình, hôn sâu hơn. 


Đôi môi Akaso hơi mở lộ ra đầu lưỡi mềm mại, cậu khẽ phát ra một tiếng “Ư...” đổi lấy màn đáp lại càng mãnh liệt hơn. 


Sau khi nụ hôn dài nồng nhiệt kết thúc, Akaso xấu hổ phát hiện ra mình đang ngồi trên đùi Machida.


“Tư thế này... ây... ngại quá...” Akaso thở hổn hển, giãy dụa muốn trèo xuống. 


“Đừng nhúc nhích!” Machida thở gấp, vỗ má cậu một cái, khẽ quát. 


Akaso cúi đầu nhìn khuôn mặt Machida dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt dịu dàng tĩnh lặng mọi ngày nay kèm theo dục vọng không che giấu. Đột nhiên cậu không dám nhìn tiếp nữa, đành cúi đầu dụi vào hõm cổ Machida, hít một hơi thật sâu. Anh vươn tay vuốt ve mái tóc dày mềm mại của Akaso. 


“Mệt sao? Sonnu?” 


Akaso ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, “Em hơi bất an.”


Machida ôm chặt eo cậu, “Có thể nói cho tôi tại sao không.” 


“Nói ra sợ anh cười em, nếu như bắt đầu một mối quan hệ, em muốn sẽ bên nhau lâu thật lâu. Machida-kun có thấy áp lực không?” 


“Tôi còn đang sợ rằng em sẽ sợ hãi và bỏ trốn khi biết tâm ý của tôi. Không ngờ em lại ngỏ lời trước.” Đường chân chim nơi khoé mắt cười của Machida dần lan rộng. 


“Vì vậy tôi nghĩ, sau khi đóng máy, chúng ta cần một khoảng thời gian để tĩnh tâm, sắp xếp lại suy nghĩ rồi sau đó hãy thoải mái gặp lại nhau, được không?” 


Sau một khoảng ngắn im lặng, Machida đưa tay chọt nhẹ má Akaso, “Phính ghê.” 


“Akaso-kun bề ngoài thì như nam sinh 18 tuổi nhưng suy nghĩ bên trong lại rất trưởng thành. Mà như vậy thì tôi mới thích em nhiều đến thế. Được rồi, chúng mình thoả thuận vậy đi.” 


Hai tay Akaso ôm lấy mặt Machida, cậu có chút đau lòng, “Tiếc ghê, giờ em lại không nỡ nữa rồi, phải làm sao đây?” 


Machida giữ chặt gáy cậu, bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt khác. 


*


Một tháng sau khi phim đóng máy, vào một chiều nắng đẹp, Machida đang ngồi trên ghế và đọc một quyển sách khó hiểu, phải một lúc lâu sau anh mới lật trang, máy tạo ẩm phát ra âm thanh êm ả. 


Điện thoại đặt trên bàn trà rung một cái, Machida nhanh chóng cầm lên.


Kính gửi: Hoàng tử điện hạ 🦊 

Em thức dậy và nhận ra rằng phép thuật đã tan biến.

Nhưng em vẫn nhớ ngài rất nhiều.

Vừa hỏi thăm được ngày nghỉ của ngài, có một chuyến du lịch suối nước nóng hai ngày ba đêm, ngài có thể đi cùng em không? 

Em chỉ mới yêu đương lần đầu, sắp xếp chuyến đi có thể chưa chu đáo.

Mong rằng hoàng tử Machida sẽ không chê trách. 


Từ: bạn trai đang ở dưới sảnh chung cư nhà ngài - Sonnu🐰 

Tái bút: Em gửi kèm theo một tấm hình đẹp trai của ngài. 


Machida không hề nhận ra tay mình đã khẽ run, anh vuốt xuống phần dưới của tin nhắn và thấy được tấm hình Akaso nhắc đến. 


Đó là anh bị Akaso chụp được trước khi cậu chụp thần Inari.


Đó là anh với góc nghiêng nửa mặt và đôi mắt nhắm nghiền. 


Ánh nắng từ nơi xa xăm vào đó đổ xuống, ở góc phải của tấm hình lọt vào một cánh tay của Akaso đang dang ra. 


Machida bước thật nhanh, sải chân thật dài, chỉ hai ba bước đã ra đến cửa, anh mở cửa nín thở chờ đợi. 


Thang máy vang lên một tiếng ting. Một dáng hình quen thuộc bước ra. Trong lòng anh như được lấp đầy, như có hàng ngàn cơn sóng biển trào dâng. 


Thấy Akaso ngốc nghếch rẽ sang hướng khác sắp lạc đường đến nơi, Machida lo lắng nhoài người ra vội vàng la lên, “Ở đây, sang bên này nè!” 


Trên hành lang, Akaso quay người lại, khuôn mặt cậu bừng sáng khi nhìn thấy Machida, từ đang đi bộ cậu chuyển thành những bước chạy. 


Machida dang rộng vòng tay, chờ đón Akaso lao về phía mình. 


Hai đôi tay chạm vào nhau, tạo thành một cái ôm hoàn chỉnh. 


*


Thanh niên đang ngốc nghếch cười vừa bước vào nhà đã bị đè lên cửa, tiếp theo đó là một nụ hôn cuồng nhiệt kéo đến. 


“Trước tiên đền bù cho tôi trước đã.” 


Không một chút dịu dàng, vị hoàng tử nào đó khẽ gầm.


HẾT


Đang edit fanfic thì chợt nhận ra chẳng có gì ngọt bằng đường, thính từ hai anh em mấy ngày nay mà thôi, lỡ làm rồi làm nốt luôn để blog có đủ fanfic của các OTP ಥ◡ಥ  Lúc tôi quyết định edit bộ này thì cũng không ngờ nó lại dài như vậy (┳Д┳) Lâu quá không đụng vào viết lách, lại quá bận nên cũng nản lắm (┳Д┳) May mà mấy ngày nay, ngày nào cũng được MachiAka phát đường tiếp sức nên hoàn thành sớm hơn dự định (≧▽≦)


Hy vọng bộ tiếp theo về MachiAka/KuroDachi là tự tay viết chứ không phải hàng edit nữa (・・;) 

 

You Might Also Like

0 nhận xét

Popular Posts