[Fanfic 147] (Sequel) NẮNG LÊN RỰC RỠ

5/20/2023 01:01:00 SA

Tình cờ bắt gặp một tấm fanart làm nảy ra ý định viết cái gì nóng bỏng một chút, chỉ một chút thôi. 

(Artist: @iceboxoisii)

Title: NẮNG LÊN (Sequel)

Author: Meichan

Pairing: Mitsui Hisashi x Miyagi Ryota (MitRyo/147)

Disclaimer: Mitsui và Miyagi thuộc về Inoue sensei, không thuộc về tôi

Rating: M

Status: Done

Summary: Sau trận đấu…

Note: Đây là ngoại truyện của fic chính (đang trong quá trình hoàn thiện), bối cảnh là sau khi Miyagi từ Mỹ trở về, cậu trở thành tuyển thủ mới của một câu lạc bộ bóng rổ chuyên nghiệp Nhật, Mitsui hiện đang là tuyển thủ của một câu lạc bộ bóng rổ chuyên nghiệp khác.



Trận đấu kết thúc trong tiếng reo hò và vỗ tay của khán giả. Phần thắng thuộc về đội áo trắng với tỉ số khá sát sao, 86 - 83, chỉ hơn nhau một cú ném 3 điểm, và MVP của họ đã tạo ra sự khác biệt đó. 


Hai đội xếp hàng chào nhau sau đó tản ra di chuyển về phía đường hầm cùng với ban huấn luyện, đuổi theo họ là những tiếng vỗ tay và tiếng màn trập lách tách của đám phóng viên. 


Bầu không khí giữa hai đội vẫn ổn, trận đấu đã kết thúc, dẫu có nóng đầu thì họ đã để lại tất cả trên sàn đấu sau khi tiếng còi của trọng tài vang lên. Đây mới là trận đầu tiên của vòng play-offs, họ còn phải gặp nhau thêm vài trận nữa, với kết quả thế này, không ai nói trước được tương lai.


Nhưng một hành động đã suýt phá vỡ bầu không khí này. 


Cầu thủ số 14 áo trắng đột ngột chụp lấy bắp tay của cầu thủ số 7 áo đỏ. 


“Gặp riêng một lát đi.”


Trong phút chốc, mọi người gần như nín thở và đông cứng. Đội trưởng của đội áo trắng là người đầu tiên phản ứng, anh ta kéo khuỷu tay số 14, đang định răn dạy một phen thì số 7 của bên kia lên tiếng.


“Được. Ở đâu?”


“Theo tôi.” Số 14 đáp, sau đó hắn quay lại nhẹ giọng nói với đội trưởng của mình, “Đội trưởng, phiền anh tí nữa trả lời phỏng vấn cùng huấn luyện viên giúp em”.


“À… được, nhưng mà…”


Không đợi đội trưởng nói hết câu, số 14 đã kéo số 7 khuất dạng ở một ngã rẽ. Đây là sân nhà của họ nên đương nhiên số 14 biết rõ chỗ nào có thể nói chuyện riêng mà không bị quấy rầy. 


Đội trưởng đội áo đỏ giờ mới giật mình tỉnh táo lại, anh ta quay sang đội trưởng đội áo trắng chất vấn, “Sẽ không sao chứ? Lúc nãy Miyagi kèm cậu ta đấy?”.


“Mitsui biết chừng mực.” Đội trưởng đội áo trắng đáp lại, tuy rằng anh ta cũng không chắc chắn lắm, bởi vì chính anh ta cũng chưa từng thấy đồng đội mình có hành động như thế này. 


Trái ngược với lo lắng của mọi người, trong một căn phòng trống phía cuối dãy hành lang vắng vẻ, bầu không khí giữa Mitsui và Miyagi là sự pha trộn của sự ngọt ngào và nóng bỏng. 


Cửa phòng bị khoá chặt, ánh đèn màu trắng có chút mịt mờ vì lâu ngày không được quét dọn, Miyagi dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo ngay cạnh cửa, ngửa đầu đón lấy ánh mắt nóng bỏng của Mitsui. 


Hai tay của Mitsui luồn vào phía bên trong chiếc áo đỏ đẫm mồ hôi, xoa nắn vòng eo chắc nịch của Miyagi. Như một thói quen, hai tay cậu ôm lấy cổ hắn, ngón tay mân mê lướt qua lướt lại vết sẹo đã nhạt đi nơi cạnh cằm. 


Mặc kệ mồ hôi và oi bức, phần thân dưới của họ dính lấy nhau, ép sát vào tường trong khi hai bờ môi chỉ cách nhau một gang tay. Hơi thở quấn quít nóng rực. 


Mitsui cúi người vùi đầu vào bên cổ Miyagi, sau khi cắn một cái không đau không ngứa, hắn liếm lên vết cắn khiến cậu rùng mình mềm nhũn cả người. 


“Mitsui… phải tập hợp với đội…” Miyagi nhắc nhở trong tiếng thở dốc. 


“Anh biết rồi.”


Dù đáp vậy nhưng hắn vẫn thư thả rải nụ hôn của mình lên gáy cậu rồi sau đó là quai hàm, là chiếc bông tai bạc bé tí, là thái dương, khoé mắt… Mỗi một nụ hôn đều dịu dàng và đầy kiềm chế. 


Giữa những nụ hôn ấy, Miyagi vẫn có thể xoay xở để đáp lại bằng cách nghiêng đầu cắn thật khẽ lên vết sẹo mà cậu tương tư cả đời. 


Lực tay đặt ở eo cậu ngày càng mạnh. 


“Thật muốn làm chết em ở đây.” Mitsui thì thầm bên tai Miyagi kèm theo tiếng thở nặng nề. 


 Thứ duy nhất ngăn cản họ bây giờ khoảng thời gian ngắn ngủi, thậm chí họ còn không đủ thời gian để dùng tay hay dùng miệng chứ đừng nói là làm đến cùng. 


Adrenaline đã hạ xuống dần khi ở trong đường hầm giờ lại tăng lên, Mitsui đặt lên chóp mũi Miyagi một nụ hôn, trong khi hắn còn đang do dự có nên tiếp tục hôn xuống khuôn miệng gợi tình của cậu không thì Miyagi đã kéo cổ hắn lại, hé miệng ngậm lấy môi dưới của Mitsui sau đó dứt ra rất nhanh. 


“Khởi động một chút, về nhà sẽ giải quyết tiếp.” Miyagi kết luận rất nhanh. 


Xem như đồng ý với ý kiến của cậu, Mitsui cúi xuống đặt nụ hôn lên bờ môi đã khiêu khích hắn từ khi trận đấu bắt đầu đến giờ. 


Không còn chút dịu dàng nào của vài giây trước, nhiệt độ cơ thể bùng lên theo mỗi lần môi họ chạm nhau.


Miyagi không hề mềm mại nhưng đặc biệt nóng bỏng và kích thích đối với Mitsui. Hắn ngậm lấy môi trên của cậu, rời ra, rồi lại tiến đến, ép cậu không thể không hé miệng ra, sau đó đưa lưỡi vào khuôn miệng nóng bỏng. 


Các giác quan của Miyagi dường như chỉ còn hoạt động ở môi và mũi. Miyagi không phải là người thính mũi nhưng cậu đặc biệt nhạy cảm với mùi cơ thể của Mitsui, thứ mùi có thể lấp đầy cậu theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Giờ đây, theo sự tăng dần của nhiệt độ cơ thể, mùi của Mitsui như bao trùm tất cả bầu không khí xung quanh, khiến máu của Miyagi dồn về một nơi phía dưới bụng. 


Khi họ tách ra, cả hai đều cảm nhận được sự cương cứng của đối phương. Miyagi gục đầu vào vai Mitsui, thở dốc. Kiềm chế còn mệt hơn cả bung sức chạy trên sân. 


Mitsui xoa nắn gáy cậu, để mặc người yêu bé nhỏ vùi đầu vào hõm vai mình, hắn cũng phải tự điều chỉnh làm dịu bản thân. 


“Hôm nay em chơi tốt lắm.”


“MVP quá khen, tốt nhưng cũng không cản được anh.”


“Trận sau thử lại xem nào.”


“Ừm.”


“Tối nay muốn ăn gì?”


“Anh.”


“Nghiêm túc.”


“Đang rất nghiêm túc.”


“Vậy thì đừng có khóc, em khóc anh sẽ không làm tiếp được.”


Miyagi bật cười rướn người khẽ hôn lên vết sẹo bên cạnh cằm Mitsui. 


“Đi thôi, nếu không mọi người lại tưởng chúng ta đánh nhau.”


Khi Miyagi quay lại phòng thay đồ của đội áo đỏ, mọi người đều nhìn chằm chằm cậu, đội trưởng còn lo lắng hỏi thăm liệu Mitsui có gây khó dễ cho cậu không.


“Tụi em học cùng trường cấp 3 nên anh ấy muốn ôn chuyện một tí thôi ạ.”


Nếu là tiền bối hậu bối cùng trường cấp 3 thì không sao rồi, cả đội áo đỏ thở phào nhẹ nhõm.


Ở bên kia, Mitsui chỉ có thể ngồi im nghe đội trưởng của đội áo trắng càm ràm, thậm chí huấn luyện viên còn không nói nhiều bằng anh ta. Có nói thêm nói nữa thì trong đầu MVP hiện tại chỉ có thực đơn bữa tối nay cho hắn và Miyagi. 





You Might Also Like

0 nhận xét

Popular Posts