[Fanfic - Edit] LOVE LETTER (MitRyo 147)

5/04/2023 02:34:00 CH

(Fanart by @yuRuSeya)

Title: LOVE LETTER

Author: nunoasuka (link)

Rating: General Audiences

Category: M/M

Fandom: Slam Dunk

Relationship: Mitsui Hisashi/Miyagi Ryota

Dịch bởi: GG, QT | Edit: Meichan


Note của người viết:

- SD, Mitsui Hisashi x Miyagi Ryota

- OOC là tại tui, phẩm chất tốt đẹp khác đều là của họ

- Bối cảnh hiện đại nên các nhân vật đều dùng smartphone

- Miyagi đi Mỹ học đại học, trước mắt ở cùng nhà với Sawakita

- Có nhắc đến Fukatsu x Sawakita


Note của editor:

- Mất thời gian nhất là lựa chọn xưng hô cho 2 người, nên mong mọi người chú ý: Mình nghĩ dù trong thâm tâm Ryota có tình thương mến thương với Mitsui đến đâu thì khi gặp lại, cậu ấy vẫn xưng hô với Mitsui như 2 người vẫn là anh em cùng trường thân thiết, phía ngược lại, Mitsui cũng vậy. Đến đoạn Mitsui bắt đầu nói tình thoại thì sẽ chuyển sang xưng hô sến súa.

- Bản edit đã được sự cho phép của tác giả, không repost không sử dụng vì mục đích thương mại dưới mọi hình thức.

--------

Từ nước Mỹ, Ryota gửi cho Mitsu một bức thư tình, lâu thật lâu vẫn không nhận được hồi âm, cậu nghĩ hẳn là bức thư đã rơi thẳng xuống đáy Thái Bình Dương rồi.

--------


Dear, Mitsui-san

Nhận được sự quan tâm của anh đến tận bây giờ, em vô cùng biết ơn, đột ngột viết thư cho anh như thế này, mong rằng sẽ không làm phiền đến anh.

Đến Mỹ đã được một năm, trong khoảng thời gian này em đã học được rất nhiều từ đội bóng rổ của trường đại học, thỉnh thoảng em vẫn nhớ đến những thứ mà anh đã chỉ dạy cho em. Mặc dù thể hình không cao to, hay có thể nói là thấp bé ở đất nước này, nhưng em vẫn luôn nhớ lời anh đã nói: không được bỏ cuộc. 

Những điều được viết dưới đây, mong anh chuẩn bị tinh thần để đọc tiếp.

Khi còn ở Shohoku, chúng ta đã gặp nhau theo một cách chẳng hề vui vẻ tí nào, đánh một trận trên sân thượng, cả hai đều đánh gãy răng của nhau, coi như hòa đi. Sau đó anh trở về đội bóng rổ, ý chí kiên định của anh đã khiến em rất kinh ngạc, mặc dù anh đã từng vì bóng rổ mà nản lòng thoái chí nhưng vẫn toàn tâm toàn ý để theo kịp mọi người trong đội. 

Mỗi lần anh xuất hiện trên sân đấu, em đều không thể rời mắt. 

Khi anh tốt nghiệp rời trường, em có chút cô đơn, em tưởng rằng bản thân không nỡ rời xa một người đàn anh thân thiết mà thôi, nhưng sau khi đến Mỹ, em nhận ra không chỉ là như vậy. 

Em nghĩ, tình cảm em dành cho anh đã vượt qua ranh giới tình bạn. 

Nói thẳng ra thì là, em thích anh, hy vọng có thể hẹn hò với anh. 

Nếu có thể, mong rằng anh sẽ cho em một câu trả lời, chờ hồi âm của anh. 

Miyagi Ryota.


*


Một bóng người nhỏ bé len lỏi giữa những cầu thủ cao to, ánh mắt Miyagi Ryota như ánh mắt của một con sói đang nhìn chằm chắm vào con mồi của nó, cậu khẽ xoay cổ tay, quả bóng được chuyền cho đồng đội đang đứng cạnh đường tròn ba điểm, ánh mắt cậu không rời khỏi động tác ném rổ của đồng đội, tiếng cổ vũ điên cuồng vang lên khắp nhà thi đấu. 


"Nice pass! Ryota!"


Miyagi kéo áo lau mồ hôi chảy dưới cằm, mỉm cười đón nhận những cái đập tay từ đồng đội.


Ngoại trừ những lúc chơi bóng trong trường, thỉnh thoảng Miyagi sẽ đến sân bóng rổ đường phố lập đội ngẫu nhiên đấu với nhau, bóng rổ đường phố có rất nhiều cầu thủ giỏi, cậu và Sawakita nhiều lúc bị họ làm cho bất ngờ đến choáng váng, đất nước này các cầu thủ bóng rổ đều là dạng ngọa hổ tàng long, điều này khiến Miyagi rất biết ơn quyết định đến Mỹ của mình. 


Một người bạn đứng cạnh hỏi cậu: "Ryota, bình thường Eiji rất thích đấu 1on1 với mọi người nhỉ? Sao hôm nay không thấy đến chơi?"


"Cậu ta bảo hôm nay có việc, còn dặn tao phải về sớm." Miyagi đang nói thì điện thoại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn đến, mở ra xem liền thấy tin nhắn của Sawakita, "xem này, nó còn bảo tao tủ lạnh hết đồ ăn rồi."


"Ok, vậy thì thả mày về đi mua đồ ăn đó, anh bạn nhỏ!"


"Lần sau gặp!"


Từ xe bus bước xuống, Miyagi cuốc bộ về nhà, trên tay xách một bịch rau mà Sawakita dặn dò phải mua, lúc trước còn ở Nhật thì hai thằng đều không thích ăn rau, đến Mỹ rồi thì rau lại trở thành món ăn yêu thích.


Miyagi đưa tay trái lên, đồng hồ trên tay chỉ 8 giờ 10, đột nhiên cậu sững người nhớ đến người đã tặng mình chiếc đồng hồ này, lần gần nhất liên lạc với người đó đã là nửa tháng trước.


Miyagi lắc lắc đầu, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình đang xuống dốc, nhanh chân trở về.


Càng gần đến căn phòng mà cậu và Sawakita thuê chung Miyagi càng hoang mang khi không thấy ánh đèn trong phòng. 


Quái, sao lại không bật đèn lên? Sawakita không phải đang ở nhà à?


Miyagi đi thêm mấy bước, ánh đèn đường chiếu xuống trước cửa căn nhà, cậu thấy một bóng lưng cao lớn, chiều cao vừa khớp với người trong ký ức của cậu. 


A? Kia là...?


Như thể vì nghe thấy bước chân đến gần của Miyagi, đối phương quay người theo âm thanh ấy, khi bốn mắt chạm nhau, Miyagi gần như quên mất hít thở.


"A, Miyagi! Về rồi à?"


"...Mit, Mitsui-san?"


*


Miyagi đến Mỹ gần một năm, lúc mới đến ngoại ngữ không rành, nếp sống xa lạ, muốn làm gì cũng đều vất vả hơn mấy phần, lại thêm tính cách có phần hướng nội nên cậu chỉ có thể mang theo quả bóng rổ đi tìm những người cùng sở thích, đây là cách nhanh nhất để kết bạn. 


Sau đó, một ngày kia Miyagi gặp lại Sawakita Eiji, cho dù thời cấp ba hai người đã từ là đối thủ nhưng khi gặp được cậu ta ở một đất nước xa lạ thế này Miyagi vẫn có mấy phần vui vẻ, đến lúc hai người thân thiết nhau hơn thì cậu cảm thấy đối phương rất dính người, không hề đáng ghét, thậm chí họ còn dọn vào ở chung (để chia tiền nhà, theo lời đề nghị của Sawakita), trông nom đối phương.


Dù đã có một người bạn là người Nhật ở ngay bên cạnh nhưng Miyagi vẫn cảm thấy thiếu điều gì đó. Miyagi đã từng rời Okinawa chuyển đến Kangawa, nỗi cô đơn lúc đó là bởi vì cậu phải rời bỏ một chốn về đầy ắp kỉ niệm, vậy nỗi cô đơn lúc này là vì sao? Là bởi vì cậu đã rời bỏ Nhật Bản thân thương đầy kỉ niệm sao? 


Miyagi nhớ đến nhà thể dục nơi tập luyện của đội bóng rổ Shohoku, đàn anh Akagi giao lại trọng trách làm đội trưởng cho cậu, khi Mitsui ở lại thêm một thời gian để cùng đội tham gia giải đấu mùa đông Miyagi đã rất vui, bàn tay xoa đầu vò tóc cậu khi đó rất ấm áp, trái tim đập lỡ một nhịp của cậu bị đánh lái sang thành cảm giác ngượng ngùng khi được khen. 


Sau khi Mitsui tốt nghiệp, Miyagi lên lớp 12, thỉnh thoảng anh vẫn quay lại trường thăm huấn luyện viên Anzai, gặp gỡ đàn em và cho họ những lời khuyên, lúc đó cậu đã nghĩ, nếu có anh ấy ở đây cùng chơi bóng thì thật tốt.


Kí ức, những nhung nhớ này... là làm sao đây?


Đột nhiên đồng tử Miyagi Ryota co rút lại, nỗi cô đơn trong lồng ngực càng lúc càng rõ ràng, có lẽ cậu đã sớm hiểu rõ nhưng lại giả vờ không nhận ra, cũng không dám đối mặt với loại tình cảm này, mãi đến khi rời khỏi Nhật Bản.


Miyagi cầm bút ngồi bên bàn giấy, khoa học kĩ thuật phát triển khiến con người càng ngày càng lười viết tay nhưng cậu là loại người hoài cổ, viết thư tay sẽ thể hiện được phần nào tình cảm của cậu. Màn hình điện thoại di động đặt trên bàn sáng lên, là tin nhắn từ Mitsui, Miyagi bất đắc dĩ cười cười, gạt điện thoại sang một bên, cầm bút viết xuống câu đầu tiên. 


Thức dậy vào sáng sớm hôm sau, Miyagi nhìn bức thư đã được niêm phong đặt trên bàn, cậu dự định trên đường đến trường sẽ đi vòng qua bưu điện để gửi thư nhưng sau đó nghĩ lại thì Miyagi từ bỏ ý định đó, hôm khác vậy, thế là cậu rời khỏi nhà và đến thẳng trường. 


Miyagi tuyệt đối không ngờ rằng, lá thư để trên bàn lại biến đi đâu mất. 


"À Ryota này" Sawakita đi mua bia vừa về, cậu ta vui vẻ cười nói: "Hôm nay tao đi gửi thư, thấy trên bàn của mày có một bức nên mang đi gửi cùng luôn rồi."


"... Sawakita Eiji!!!!!!!"


Thiếu một chút nữa thôi là Mayagi Ryota nện lon bia lên đầu Sawakita Eiji.


*

Yasuda Yasuharu là một người rất biết lắng nghe, cậu ta đang nghe điện thoại, từ phía bên kia truyền tới tiếng thở dài ai oán, còn không thì là tiếng rên rỉ mệt mỏi.


"Ryota, mày bình tĩnh chút..."


"Mày bảo tao bình tĩnh kiểu gì? Sawakita Eiji là một thằng đần!!!"


Chỉ cần nghĩ đến chuyện tốt mà Sawakita Eiji làm ra là cậu lại vò đầu rụng hết tóc. 


"Yasu, mày có thể giúp tao canh trước cửa nhà Mitsui-san không.... mẹ nó, tất nhiên là không thể rồi!" Miyagi vò đầu bứt tóc tuyệt vọng, vì muốn nhờ Yasu giúp cậu lấy lại lá thư mà ý tưởng kì lạ nào cũng nghĩ ra được. 


Nhận ra Miyagi đang phiền não đến mức nào, Yasuda cũng muốn giúp cậu một chút, "Nếu mày muốn thì tao có thể canh hai ngày mỗi tuần..."


"Tao nói xàm! Đừng có làm!" Miyagi biết rõ tính của Yasuda, cậu ta thật sự sẽ giúp cậu canh trước cửa nhà Mitsui.


Miyagi hít một hơi thật sâu, cậu nhìn xuống tay mình, trong giải trung học toàn quốc hồi đó, Ayako đã viết vào lòng bàn tay cậu chữ "hậu vệ số 1", giờ đây lần nữa cậu nắm chặt bàn tay, thở dài.


"Dù sao thì tao viết thư xong cũng định gửi đi rồi... thôi thì, chuẩn bị tâm lý từ bây giờ cũng được."


Đối phương chỉ là Mitsui Hisashi, có cái gì mà sợ!


Thời gian trôi qua, tính từ lúc Sawakita Eiji giúp Miyagi gửi thư đi cũng đã nửa tháng rồi. 


Trong khoảng thời gian này, bất kì khi nào nhận được tin nhắn từ Mitsui là tim Miyagi lại hẫng một nhịp, đọc xong tin rồi mới bình tĩnh lại được.


Bức thư tựa như biến mất, có khi nào trời xanh nghe thấy lời cầu nguyện của cậu mà dìm bức thư ấy xuống đáy biển Thái Bình Dương rồi không?


Mong chờ, bình tĩnh, mong chờ, bình tĩnh, mong chờ, rồi hụt hẫng. 


Yasuda hỏi: "Mitsui-san có nhắc gì về bức thư với mày không?"


"Chả có."


"Hay để tao dò hỏi dùm..."


"Ngàn lần không được hỏi!" Âm lượng của Miyagi đột nhiên tăng lên, nhận ra mình lại thất thố, cậu nói: "Không cần hỏi... có khi ảnh không biết phải trả lời tao thế nào."


Miyagi cụp mắt, nhếch môi.


"Như vậy cũng tốt, duy trì mối quan hệ tiền bối hậu bối cùng trường như trước là được."


"Ryota..."


Việc tỏ tình là do một mình Miyagi tình nguyện, Mitsui Hisashi vốn dĩ không có nghĩa vụ phải trả lời cậu, cho dù cậu đã viết trong thư là muốn nhận được một câu trả lời...


Nhưng Miyagi Ryota lại không có can đảm để hỏi về bức thư ấy.


Chỉ có mình cậu để trong lòng, không phải lúc còn ở trong nước cũng vậy sao? Chỉ có mình cậu nhớ kỹ lần đầu cả hai gặp nhau.


Giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp nhau khi Mitsui thực hiện cú ném ba điểm, cậu đã bị đối phương hớp hồn rồi. 


Kết quả, khi Miyagi đã quên đi chuyện bức thư thì Mitsui Hisashi lại xuất hiện ở Mỹ.


*


Miyagi Ryota không thể tin được là cậu đang nhìn thấy Mitsui Hisashi đứng trước cửa nhà mình, chưa từng tưởng tượng ra luôn. 


Sao anh lại đến đây? Sao anh biết được địa chỉ của em? Anh đến một mình sao? Sao không báo trước cho em?


Rất nhiều câu hỏi lướt qua đầu cậu nhưng cuối cùng Miyagi chỉ hỏi một câu duy nhất: "Mitsui-san, dạo này anh thế nào?"


"Hửm? Cũng tốt nha, kỹ năng chơi bóng khi chơi với đội trong trường đại học vẫn ổn lắm! Còn chú em, có bị mấy thằng khổng lồ coi thường ko?"


"Coi thường thì đấu 1on1 khớp mỏ nó."


"À, vậy giờ làm một ván 1on1 đi?"


"Hả?"


"Trên đường đến đây anh có thấy một sân bóng rổ công cộng, ngồi máy bay lâu nên cứng đờ cả người rồi! Giúp anh giãn gân cốt đi, Miyagi?"


Mitsui lúc nào cũng hành động nhanh như gió như sấm, làm gì có ai giống anh, vừa đáp máy bay đến Mỹ đã tìm cậu làm một ván solo! Nhưng Miyagi lại không thể từ chối đối phương, lập tức bị anh dắt đi một mạch.


Soạt...


Tiếng bóng rơi vào rổ chẳng phải xa lạ gì với người chơi bóng lâu năm như Miyagi Ryota, nhưng lâu lắm rồi cậu mới thấy lại dáng hình Mitsui Hisashi thực hiện cú ném ba điểm. 


Mitsui Hisashi không hề nói dối, thay vì nói kỹ năng chơi bóng vẫn ổn thì phải nói là kỹ thuật ném ba điểm của Mitsui Hisashi hiện giờ còn lợi hại hơn trước kia. 


Miyagi vẫn còn nhớ, khi còn ở trong nước, mỗi khi thực hiện thành công một cú ném ba điểm, Mitsui đều đập tay với cậu, bộ dạng rất giống anh trai cậu, còn cả lời hứa chơi 1on1...


Miyagi nhanh nhạy phát hiện quả bóng đang bay về phía mình, cơ thể theo phản xạ tiếp được bóng, cậu nhìn Mitsui đứng đối diện mình, anh hạ thấp trọng tâm, vẫy tay về phía cậu, giống y hệt như lúc xưa.


"Lên đi, không phải chú em đã đồng ý 1on1 sao?"


Nụ cười của Mitsu trong trẻo không chút bụi trần, niềm yêu thích dành cho bóng rổ của anh hoàn toàn thể hiện trên khuôn mặt, sâu trong đáy lòng, Miyagi cảm thấy Mitsui giống như vầng thái dương, rất xứng danh chàng trai nhiệt huyết như lửa.


"Nào, lên đi!"


So với thời cấp ba, ngoại trừ nền tảng chơi bóng mà cả hai đã có từ khi đó, hiện giờ họ đều đã học hỏi thêm rất nhiều kỹ năng khác.


Miyagi dẫn bóng qua người nhanh hơn trước, thể lực của Mitsui tốt hơn trước rất nhiều, tỉ lệ chính xác của cú ném ba điểm đạt 100%.


Họ đã khác, nhưng vẫn chưa từng thay đổi. 


"Mitsui-san, vì sao lại đột nhiên đến tìm tôi?"


"Bởi vì anh nhận được thư của chú em."


Nghe đến đây, tim Miyagi đập loạn nhịp, đầu óc trống rỗng, bức thư tưởng đã lạc mất hóa ra vẫn đến được tay Mitsui Hisashi.


Mitsui cau mày, "Chuyện quan trọng như thế, vì sao không nói trực tiếp."


"Ầy."


"Nếu anh không nhận được thư thì sao? Có gọi điện thoại nói không?"


Bỗng nhiên bị mắng, Miyagi sửng sốt, không cam lòng cãi lại: "Vậy anh cũng có thể gọi điện cho tôi là được? Việc gì phải..."


"Chuyện này rất quan trọng, anh muốn trực tiếp trả lời."


"Chờ, chờ tí! Không được trả lời, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý!"


(Cậu sợ bị từ chối, sợ mối quan hệ giữa cậu và Mitsui sẽ chấm dứt ở đây.)


Miyagi nhìn đi chỗ khác, cậu vô thức muốn bỏ chạy thế nhưng chân trái vừa mới lùi về sau một bước thì tay cậu đã bị Mitsui bắt lấy. 


"Miyagi, không được trốn. Chạy trốn là thói xấu của em."


"Gì? Trên sân đấu còn lâu tôi mới trốn."


"Vậy anh thì sao?" Mitsui tiếp tục hỏi: "Bây giờ em dám đối mặt với câu trả lời của anh không?"


Miyagi như thể bị đấm một phát, cậu nhớ đến kim chỉ nam của đời mình, dù hồi hộp thế nào cũng phải giả bộ như không có gì.


Nhận ra Miyagi không còn muốn bỏ chạy, lực tay của Mitsui cũng nhẹ đi một phần. 


"Lúc nhận được thư, anh rất ngạc nhiên, anh nghĩ rất lâu, làm thế nào để cho em một câu trả lời tốt nhất. Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương hẹn hò, em cũng biết đó, hơn nửa thời gian anh dành cho bóng rổ, à thì, chúng ta cũng như nhau."


"Chơi với em rất vui vẻ thoải mái, anh không rõ là do thói quen hay vì nguyên nhân nào khác... anh nghĩ, có lẽ phải gặp em một lần, gặp rồi sẽ biết nên làm gì."


Miyagi im lặng nghe từng câu từng chữ của Mitsui, tim đập liên hồi, cậu hỏi: "Vậy, bây giờ anh đã biết chưa?"


"Rồi, vừa mới thấy em đã muốn chạy lại ôm em. Nhưng sợ hù em giật mình, có khi lại đấm anh gãy răng."


"Gì, ý anh là gì?"


Cảm nhận được sự run rẩy rất khẽ truyền đến từ tay Mitsui, Miyagi phát hiện ra anh cũng đang hồi hộp giống cậu. 


"Anh thích em." Mitsui nghiêm túc nói: "Miyagi, chúng ta hẹn hò đi, đây là câu trả lời của anh.


Miyagi trợn tròn mắt, niềm vui vừa dâng lên trong lòng lập tức bị cảm xúc tiêu cực nhấn chìm, "Anh, anh thật sự đã nghĩ kĩ chưa?! Có khi nào do lâu quá không gặp nên chỉ là xúc động tạm thời, hoặc là chỉ thương hại tôi... hả, hả?"


Miyagi bị Mitsui kéo một cái, cậu loạng choạng đâm đầu vào lồng ngực đối phương, mùi nước hoa xông thẳng vào mũi, Miyagi nghe thấy tiếng tim của Mitsui đập rất nhanh, không hơn kém bản thân cậu bao nhiêu. 


"... Không tin vào quyết định của anh sao?"


"Không, không phải thế... chỉ là..."


Như thể một dòng nước ấm áp được rót đầy vào lồng ngực Miyagi, một cảm giác xót xa dâng lên sống mũi, tầm mắt cậu trở nên nhòe nhoẹt, đôi tay đang ôm lấy cậu của Mitsui siết chặt hơn một chút. Miyagi nhắm mắt, phát hiện nước mắt đã rơi xuống, cậu vùi mặt vào ngực anh, giấu đi khuôn mặt đẫm lệ của mình. 


"Nhất định là em đã lấy hết can đảm để viết thư cho anh, Miyagi." Chàng trai đang run rẩy trong vòng tay Mitsui khiến anh yêu thương không để đâu cho hết, anh đưa tay vuốt ve gáy cậu, "Cảm ơn em".


Mitsui Hisashi đã vượt biển để tìm gặp cậu, dù có bao nhiêu suy nghĩ tiêu cực bủa vây Miyagi thì cậu vẫn biết bản thân có vị trí như thế nào trong lòng anh, chỉ cần nghĩ như vậy cậu liền cảm thấy thật khó tin, chắc đây không phải nằm mơ đâu nhỉ?


Miyagi không nói được gì, cậu bị những cảm xúc dâng trào trong lòng nuốt chửng, lưỡng tình tương duyệt sao lại đơn giản như vậy.


Mitsui cũng không ép buộc Miyagi phải nói gì, anh im lặng chờ đợi cậu bình tâm lại, nhưng mà Mitsui lại rất để tâm đến mùi nước hoa trên người đối phương. 


"Không ngờ chúng ta cùng dùng một loại nước hoa đấy."


"Bởi vì quá nhớ Mitsui-san nên... ấy."


Miyagi đáp lời xong liền hối hận (cậu nhận ra mình vừa thốt ra một câu rất nghiêm trọng), mặt cậu dần dần đỏ lên, Miyagi muốn thoát khỏi vòng tay của Mitsui nhưng anh vẫn giữ cậu thật chặt. 


"Chà, Miyagi, ngẩng đầu lên, để anh nhìn em nào."


Cậu biết nếu bản thân không ngẩng đầu lên thì Mitsui sẽ không thả cậu ra.


Bị ép buộc đến vậy, Miyagi miễn cưỡng ngẩng đầu, để lộ ra đôi má ửng hồng.


"Hôn em nhé?"


"Cái này không cần phải hỏi."


Mitsui nhìn khuôn mặt được phóng đại của Miyagi, họ đang gần nhau đến mức có thể đếm được khoảng cách giữa hai bờ mi, môi chạm môi ấm áp như lửa đốt, Mitsui nắm quyền chủ đạo, dùng lưỡi cạy mở khuôn miệng Miyagi, tiến đến một nụ hôn thật sâu.


Hơi thở của cả hai dần rối loạn trong sự quấn quýt không rời, đây là nụ hôn mà Miyagi đã mong chờ từ lâu nhưng đến tận bây giờ cậu mới có cảm giác chân thực.


Mitsui trêu chọc Miyagi: "Những lúc thế này lại rất to gan..."


Miyagi khẽ liếm nước bọt nơi khóe miệng, cậu cười: "Ừ, em trốn đâu, chỉ là Mitsui-san thôi mà."


"Cái gì! Miyagi! Lại đây..."


Mitsui ôm lấy khuôn mặt cậu, đang muốn hôn tiếp thì chuông báo tin nhắn đến vang lên từ điện thoại của Miyagi, anh nhận ra người gửi là Sawakita.


"Ê, Ryota!


Đàn anh Fukatsu đến Mỹ gặp tao, hôm nay tụi tao ngủ ở ngoài, mày có thể mang bạn trai về nhà!


PS: Nếu bao cao su không đủ dùng thì qua phòng tao mà lấy thêm."


PSS: Không cần cảm ơn, bọn mình là anh em tốt mà!"


"Sawakita Eiji đồ..." Miyagi nghiến răng, nhưng những việc Sawakita đã làm đều phần nào đã hỗ trợ cậu.


Mitsui ôm chặt Miyagi, "Đang trong vòng tay anh thì không được gọi tên thằng khác."


"Anh dùng quyền lợi của bạn trai nhanh ghê ha?"


"Đương nhiên."


"Cái đó..."


Mitsui cúi xuống, thì thầm bên tai Miyagi: "Anh cũng phải mang em về ngủ qua đêm, bạn trai của anh."










You Might Also Like

0 nhận xét

Popular Posts